Buổi tối ngày đầu tiên sau khai giảng Abigail cùng với những người bạn cùng phòng dây dưa.
Sylvia rõ ràng béo thêm một vòng, đứng trước tấm gương lớn trên mặt đất, tay cầm cuộn thước đo thắt lưng của mình, đồng thời ai oán tâm lý và sinh lý bị tổn thương của mình.
"....Kỳ nghỉ này ta phải gặp mặt bốn người, bốn người thì có đến ba tên đầu heo, ăn nhiều hơn cả heo, luôn bắt ta dự tiệc, mỗi lần đều hận không thể bỏ chạy ngay lập tức. Bạn có trải qua cuộc sống bi thảm như vậy không?"
Có - Abigail cười gượng hai tiếng, trong lòng trả lời rất dứt khoát.
Cùng Voldermort đi chơi, cô vẫn đều muốn bôi mỡ vào lòng bàn chân, chính là bôi mỡ cũng không thể chạy.
Melisa nằm trên giường, lấy hai tay ôm má, dáng vẻ mơ mộng, hạnh phúc, rạng rỡ, than nhẹ một tiếng, một tiếng lại một tiếng, giống như một thiếu nữ đang phát xuân.
".....Trên đường nhỏ trở về quê, lá cây, tuyết trắng, ngươi cùng hắn nắm tay, nói tới quá khứ của hắn, suy nghĩ của hắn... Thậm chí ở trong một căn phòng nhỏ, nhẹ nói những điều trong lòng, thật sự là vô cùng vui sướиɠ. A, hắn thật sự là rất đẹp trai, mỗi ngày ta đều nằm mơ tới hắn. Abigail, bạn có trải qua như vậy không?"
Cũng có - Abigail ngây ngô cười hai tiếng, trong lòng lại thở dài trả lời.
Cô và Voldermort tay cũng nắm qua, ôm cũng ôm qua, cũng về quê trên trên đường nhỏ, cũng ở cùng một phòng, tâm sự những chuyện trong quá khứ - Hơn nữa, Voldermort lại cũng đẹp trai vô cùng!!!!
Nàng cũng mỗi ngày đều nằm mơ đến hắn, mơ đến mức người đầy mồ hôi lạnh, mơ hắn đến tìm cô.
Đêm đó người kích động nhất chính là Lucy, cô vừa mới đem Orlando đứng ở cửa đánh một trận chỉ vì nói chuyện không hợp nhau. Đầu tiên là tặng cho hắn hai vòng tròn xoe thâm xì cân xứng lên hai con mắt, lại lấy tư thế tiêu chuẩn quật hắn xuống đất. Tiếp theo dẫm hai phát lên vai hắn, sau đó mới nghênh ngang mà đi.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Lucy mắng hắn không tiếc lời, càng nói càng tức giận, hận không thể lại chạy ra đánh hắn một trận.
"Tên Orlando chết tiệt, đầu heo, ngu ngốc, mất trí - hắn có tật xấu hả? Lại dám nói mình lẳиɠ ɭơ phóng đãng. Mình chỉ cùng một người em họ xa nói mấy câu mà thôi. Chẳng lẽ như vậy cũng coi là lẳиɠ ɭơ phóng đãng? Hắn có biết như thế nào mới coi là lẳиɠ ɭơ phóng đãng không? Chưa từng thấy tên nào ngu như hắn, chắc là thiếu đòn. Bị đánh mà hắn càng nói càng ương nghạnh. Abigail, bạn có biết cảm giác muốn đánh người khác một trận kịch liệt là như thế nào không?"
Tuyệt đối có!!! - Abigail cười đến mức đau cả mặt, ở trong lòng cuồng tiếu trả lời.
Nếu như cô và Voldermort có thể giống như Lucy và Orlando, thì nhất định cô sẽ hưng phấn mà tặng hắn hai con mắt gấu mèo...hu hu hu, đáng tiếc, cô ngay cả trình độ số lẻ của Voldermort cũng không bằng.
Hu hu, Lucy số mệnh thật tốt, có thể tùy ý dạy dỗ Orlando. Ai~~~ ... cô vẫn nên tỏ vẻ đáng thương thì hơn.
Hơn nữa Voldermort đối xử với cô cũng không tồi.
Nhưng mà, thế thì sao chứ? Chẳng lẽ cô phải lập tức đầu quân làm Tử Thần Thực Tử?
Nếu quả thực làm như vậy, thì cô nên chuẩn bị tâm lý đi gặp Diêm Vương đại nhân đi là vừa.
Cô là một cô gái xinh đẹp, yêu hòa bình, vô cùng quý trọng sinh mạng bản thân, nên không cần cùng phần tử khủng bố đó dính dáng thì hơn.
****
Buổi sáng đầu tiên sau khi khai giảng của Abigail bắt đầu bằng một tiếng rống của Snape.
Tối hôm qua hắn trở về muộn, không kịp đi tìm Abigail, đem một bụng tức giận nén đến lúc này. Vì vậy mới sáng sớm, Snape điên lên với người ngồi cùng ăn sáng với mình - Abigail.
"....Bạn đùa cái gì vậy? mình đã phải gửi đến mười con cú rồi mà cũng không tìm được bạn. Bạn rốt cuộc là đi đâu? Không phải là đi Sao Hỏa du lịch chứ? Nếu không thì tại sao còn ở trên Trái Đất mà mấy con chim lại không thể tìm được?"
Snape nói như hàng loạt phát pháo nổ.
Từ sau khi lễ Giáng Sinh kết thúc thì hắn liền không thể liên lạc với Abigail được. Lòng giống như kiến bò lòng chảo, nghĩ đến việc cô bị lạc đường ở thế giới Muggle, nếu không tốt còn bị người ta bán đi, sau lại nghĩ không biết có phải cô bị Tử Thần Thực Tử bắt đi không, mấy ngày trời đều mơ thấy cô bị biến thành thịt kho tàu, bị người ta đem lên bàn ăn hết. Mỗi lần hắn đều toát một trận mồ hôi lạnh
Vì vậy hắn liền liều mạng viết thư. Ở Durmstrang cú mèo dù của ai thì cũng là đồ công cộng, đều bị hắn nhờ, nếu không phải do giáo sư Horace ngăn cản thì hắn đã sớm đi tìm người. Cuối cùng đến trước khi khai giảng hắn mới nhận được tin bình an của Abigail.
Trong thư lại còn không sợ chết viết: không cần lo lắng, cô ở thế giới Muggle đi dạo mà thôi. Hắn tức đến mức mắt cũng long lên, suýt nữa thì ném đi cả lọ thuốc muốn đưa cho cô.
Cũng may là bọn họ ngồi ở một góc của bàn ăn, nếu không với âm lượng tiếng rống này của hắn đã sớm khiến người ta chú ý.
"Đừng kích động... Mình không có đi sao Hỏa, mình chỉ là đi đến một ít nơi kỷ niệm có ý nghĩa dạo một vòng... ví dụ như...Ách, quê hương của Shakespeare, cây táo Newton, mộ Westminter, còn có khu phố của đại trinh thám (Sherlockhome)", Abigail nói vô cùng cảm khái, những lời này cũng không phải hoàn toàn là nói dối, trước khi gặp Voldermort cô đã đi hết một nửa số đó.
Thật ra thì nghĩ lại cũng không phải quá không tốt, ít nhất thì cô cũng gặp được lão già bất tử trong truyền thuyết kia.
Nhưng mà, thấy Snape giận đến mức chết đi sống lại, Abigail cũng rất buồn bực, cô cảm thấy mình giống như là một con chuột - hai lần bị khinh bỉ, đúng là không có cách nào phản bác.
"Vậy bạn tốt xấu gì cũng phải gửi cho người nhà một bức thư chứ? Cứ như vậy mà mấy tích vài ngày, bặt vô âm tín, ai cũng nghĩ bạn đã xảy ra chuyện!!! Sống không gặp người, chết không thấy xác, bạn muốn hù chết người khác hả?", Snape lại rống lên, trên trán cũng nổi gân xanh.
Abigail nghe xong, mặt đen lại, cái tên miệng quạ, cũng rống theo:
"Cậu...cậu... cậu có thể nói lời may mắn một chút hay không hả? cái gì gọi là "sống không thấy người, chết không thấy xác"? đang êm đẹp lại đi nguyền rủa người khác? Đầu tiên, mình không mất tích mấy ngày, cùng lắm là ba ngày mà thôi. Hơn nữa trên thực tế ông bà nội mình cũng không có lo lắng, mình vốn cách hai ba ngày lại báo tin bình an một lần. Ở trong thế giới Muggle sao lại động tý là dùng cú mèo truyền tin được? Mình lại đang vị thành niên, không thể sử dụng pháp thuật, đương nhiên là tận lực giả trang làm Muggle. Còn có...mỗi ngày mình đều ở một nơi khác nhau, cú mèo của cậu đương nhiên là không thể tìm được!!!"
Luận đấu võ mồm thì Abigail và Snape là ngang tài ngang sức, căn cứ vào chiến tích trong quá khứ, bình thường đều là Abigail thắng. Trên thực tế là do Snape "khẩu hạ lưu tình", vì dù sao hắn cũng nhớ là nên nhường con gái một chút.
Nhưng lúc này hiển nhiên là Snape không còn khôn ngoan nữa, đầu như say sóng, nghe xong những lý do thoái thác của Abigail, môi mỏng không khỏi run run, tức giận đến mức một câu cũng không nói được, run rẩy hồi lâu mới hộc ra một câu:
"...Bạn...bạn...bạn...lương tâm của bạn bị chó ăn mất rồi"
Nhìn Snape tức thành như vậy, Abigail nhất thời mềm lòng, cảm thấy chính mình là một tên lừa đảo, còn là một kẻ không ra gì, nhưng mà nhất thời lại không chịu thua được.
Qua một lúc sau, Abigail mở miệng:
"Uy..."
Snape nghiêng đầu đi không để ý tới cô
"Nói chuyện đi!!!"
Hắn vẫn không để ý đến.
"Cậu câm à?"
Tiếp tục không để ý tới cô.
"Cậu không phải là lo lắng cho mình đến mức gần chết chứ?", Abigail muốn làm dịu bầu không khí.
"...Không có! Hoàn toàn không có!!", Snape mạnh miệng nói.
Abigail thở dài, quyết định chịu thua trước. Dù sao người sai cũng chính là cô, Snape chỉ là đang lo lắng cho cô thôi: "...Sev, xin lỗi, là mình không đúng, mình rất tùy hứng, không nghĩ đến suy nghĩ của cậu...Mình, mình lần sau không như vậy nữa, lần này thật sự xin lỗi cậu..."
Snape vốn tính toán giáo huấn cái người không tim không phổi kia, để cho cô hiểu được sai lầm to lớn của mình, lại bắt viết một bài văn hối lỗi 100 tấc Anh để trừng phạt... Kết quả - hiển nhiên là hắn đã đánh giá cao quyết tâm của bản thân, nghe thấy Abigail ăn nói khép nép nhận lỗi, nhất thời hỏa khí trong bụng cũng không còn thấy tung tích.
Hắn nặng nề thở dài, nhỏ giọng nói: "....Mình không có tức giận với bạn, mình chỉ là, lo lắng bạn gặp chuyện không may mà thôi, trong thế giới Muggle cũng có rất nhiều người xấu, mà bạn thì... bạn rất...rất..."
-Đẹp, hắn ngập ngừng không nói ra được.
Abigail cười hì hì vỗ bả vai hắn: "Yên tâm đi, thế giới Muggle cũng không đáng sợ như vậy, trên thực tế có không ít con trai Muggle đòi mời mình đi uống trà"
Snape lại tức giận, nói: "Thôi đi! Bọn buôn người ở thế giới Muggle luôn thích bắt mất đứa con nít!"
"Nếu thực sự gặp bọn buôn người, mình sẽ đem bọn hắn đến cho cậu luyện độc dược", bộ dáng Abigail chẳng hề quan tâm chút nào.
Snape mặt cũng không còn âm u nữa, cười ra tiếng: "Luyện độc dược gì chứ? Canh thịt người đại bổ? Cho bạn bồi bổ đầu óc cũng có chút lợi ích, nhìn xem lần sau bạn có còn không tim không phổi như vậy nữa không?"
Thấy Snape quay lại dáng vẻ thường ngày, Abigail yên tâm, liên tục tỏ thái độ: "Merlin ở trên, tim và phổi từ nay về sau mình sẽ không bao giờ thiếu!"
Snape vui vẻ, bắt lỗi lời nói của Abigail: "Từ nay trở đi? Thì ra từ trước đến giờ bạn đều không tim không phổi?"
Abigail rất nghiêm túc lắc đầu: "Không phải, trước kia mình cũng không như vậy, nhưng mà nói một cách chính xác thì, từ khi gặp cậu mình mới bắt đầu như vậy... ai~ ... nhất định là lây bệnh của cậu rồi!...Nhưng có biện pháp nào đâu?..."
Vừa thở dài, vừa lắc đầu, bộ dáng bất đắc dĩ nhìn Snape.
Snape lập tức chuyển thành mây đen đầy đầu, âm u, nói: "Mình không tim không phổi? Được rồi, không có thì không có! Vì không để bạn tiếp tục ngu ngốc như thế, bạn vẫn nên cách xa mình một chút đi!"
Abigail như tên trộm cười hề hề: "Như vậy sao được? Mình đây là người tốt, không thể vì như vậy mà không quan tâm đến cậu được, cho nên...Ai~...đúng rồi, "thuốc chúc phúc" lúc trước cậu hứa cho mình đâu?"
Đương nhiên không bỏ được, quà còn chưa đến tay mà!
Snape quệt miệng, cười đến tà ác, nói: "Thuốc chúc phúc? Làm xong rồi, nhưng khi phát hiện không thấy bạn đâu , vì thế..Mình giống như người nào đó không tim không phổi liền đem cho mấy con cú mèo truyền thư cho bạn uống hết rồi!"
Abigail giận tím mặt, con dơi chết tiệt này, bây giờ cô đang cần may mắn đến cỡ nào?
"Cậu...cậu...cậu đúng là tên ngốc, lại dám đem đồ tốt như vậy cho mấy con cú uống? thật sự là không chấp nhận được! Hơn nữa mấy con cú này dù có thuốc chúc phúc cũng đâu có tìm được mình? Lần này xem cậu còn nói gì được nữa, chắc là thuốc kia không có tác dụng rồi phải không? Cho mình cũng vô dụng"
Snape không giận lại còn cười: "A? thì ra là bạn nghĩ như vậy? vốn mình muốn nói cho bạn biết, sau đó mình lại vội vàng luyện ra một ít, tuần sau là hoàn thành rồi, nhưng mà, nếu bạn cảm thấy dùng không tốt thì thôi vậy..quên đi.."
Snape suy nghĩ nhanh nhạy, lại giống như trước đây, Abigail lập tức không chống đỡ được, liên tục xin lỗi, vội vàng nói hắn là bậc thầy độc dược giỏi nhất từ xưa đến nay, dũng cảm kiên cường, khen đến mức đưa Snape lên mây lại dội ngay xuống đất.
Snape bị Abigail dùng lời lẽ buồn nôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền đầu hàng, mơ mơ hồ hồ đáp ứng chế luyện được "thuốc chúc phúc" liền lập tức đưa cho cô.
"Abigail, thế giới Muggle chơi tốt lắm à?", sau khi cười đùa, đang yên tĩnh đột nhiên Snape nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu hỏi cô gái bên cạnh
Abigail tức giận nói:
"Không tốt lắm - bị quả táo đập đầu nhưng cũng không ngộ ra được lý luận vĩ đại gì cả.
Cái mộ của người kia thì xiêu xiêu vẹo vẹo, chính là muốn chọc cười người ta, người quản lý nơi đó lại tức giận đuổi mình ra ngoài, nói mình phá hủy không khí trang nghiêm.
Còn nơi ở của nhà viết kịch kia thì đang sửa chữa, không cho vào xem.
Phố Baker thì bị cánh nhà báo, đoàn làm phim đặt chỗ hết, không biết đang làm tập phim thứ bao nhiêu về Holmes"
Abigail cười khổ, nói đến vô cùng buồn bực, chính vì những nguyên nhân này mà cô còn thừa nhiều thời gian, mới có thể đi đến phố Oxford, để giảm bớt chút tổn thương tinh thần, kết quả là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Ngược lại bị Voldermort lôi đi, sau đó thì bi thảm đến mức bị Snape dạy dỗ không ngóc đầu lên được.
Snape nhịn không được cười thành tiếng, vui vẻ, cầm lấy quyển sách bên cạnh đánh nhẹ vào đầu cô, trán đầy ý cười nói: "Cái người ngu ngốc này, ai kêu bạn ngu như vậy..."
Abigail buồn bực, lời nói của Snape không có tí logic nào, chuyện này thì liên quan gì đến ngu ngốc?
"Lần sau có kỳ nghỉ, mình mang bạn đi du ngoạn thế giới Muggle,....mình biết một nơi đi ngắm cảnh rất đẹp", Snape cúi đầu, giả bộ đọc sách, giọng nói lại không được tự nhiên.
Abigail kỳ quái: "A?....Cậu không phải không thích thế giới Muggle hay sao? Mỗi lần mình nói đến Muggle thì cậu đều hừ mũi nói: Abigail thật ngu ngốc?"
Sắc mặt tái nhợt của Snape đột nhiên ửng đỏ, bị Abigail dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm làm cả người không được tự nhiên, nhưng lại cố chấp mà nói: "...Mình, mình không thể đi được à?...Hơn nữa, ở giữa một đám người ngu ngốc thì mới có thể phát huy trí thông minh của mình!"
Abigail trong lòng cảm động, cô biết, Snape có ký ức không vui vẻ ở thế giới Muggle, căn bản là không muốn trở về nơi đó.
Nhưng cô lại không nói gì đến việc đó, chỉ vỗ bả vai hắn nói: "...Được rồi, chúng ta nói rồi nhé, lần tới phải cùng nhau đi!.. A, còn có , phải mang thuốc chúc phúc của cậu cho mình!"
Snape nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Abigail, cũng không được tự nhiên, ngẩng đầu, giả bộ tức giận nói: "Chỉ cần bạn bổ sung đầy đủ tim phổi của mình, không cần thuốc chúc phúc cũng đủ!"
Hai con rắn nhỏ ngươi một câu, ta một câu, nói cười vui vẻ.
Nhìn vẻ mặt quan tâm của Snape, Abigail đột nhiên hoảng hốt, mấy hôm trước cũng có một người mắng cô không tim không phổi.
Lúc đó cô còn đang sợ hãi, không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ kỹ, chỉ tính toán làm sao thoát thân được, nhưng bây giờ nhớ lại, người kia cũng là vì quan tâm cô sao?
...Nhớ đến ánh mắt sâu thẳm như đêm đen của hắn, Abigail không khỏi hơi thất thần, sau đó lại hơi ai oán:
Ai~~~ Tốt và xấu, tình cảm và lý trí, sinh mạng và tôn nghiêm, nguyên tắc và thỏa hiệp....Thế giới của cô từ khi nào lại trở nên phức tạp như vậy?
Mong muốn có một cuộc sống bình thường của cô sao lại trở nên xa xỉ thế này?