"...Thật ra Hogwarts cũng không có gì tốt!", Voldemort mặt không chút thay đổi nói: "Về phần những phép thuật kia, ta có thể dạy ngươi".
Lần thứ mười chín, Abigail đếm thầm.
....
Sau khi hai người bọn họ đi khỏi quán trọ, vốn có thể dùng thuật "độn thổ" là xong, nhưng Voldermort lại cho rằng đi bộ vào buổi sáng rất có lợi cho sức khỏe, cho nên yêu cầu Abigail cùng hắn đi lại trên con đường nhỏ trong vùng nông thôn hẻo lánh này, xem như là luyện tập.
Chưa đi được mấy bước, Voldemort lại không ngừng chửi bới cái trường học cũ của hắn: Hogwarts. Từ chất lượng dạy học cho đến không khí học tập, từ hiệu trưởng cho đến người gác cổng, người nào cũng bị hắn dùng lời lẽ độc ác chửi bới.
"Chẳng lẽ tất cả các loại pháp thuật ngài đều học được rồi? Hay ngài đã biết hết được các kỹ thuật trong việc sử dụng pháp lực? Chẳng lẽ là do ngài vượt qua vài cuộc thi di mấy người kia tổ chức, hay dựa vào những lời phê của mấy lão già trên bài luận của ngài? Hoặc là do mấy lần biến chim thành cái ô...thì liền coi mình là giỏi? Làm người luôn luôn không thể biết được giới hạn bản thân chỉ thông qua cái nhìn máy móc của người khác!"
Ánh mắt Voldemort tràn ngập mong chờ, cổ vũ Abigail đưa ra quan điểm
Abigail vô lực nói: "Hay là ...tôi đi tìm vài người đánh nhau một trận, xem thử trong một lần tôi có thể đánh được mấy người vào trong bệnh viện thánh Mungo? Được không?"(Abigail muốn chứng tỏ bản thân học được ỏ Hogwarts nhiều thứ)
Voldermort hờn giận, âm thầm cắn răng: "Chỉ bằng người? đừng nói đùa nữa!!"
Abigail nhìn vẻ mặt khinh thường của hắn, trong lòng cũng thấy khó chịu, rầu rĩ nói: "...Bỏ học là không tốt!!!"
"Có cái gì không tốt? Ngươi muốn học gì thì cứ nói, ta có thể dạy ngươi!!! Hừ, cái gì mấy lão già đó biết, ta đều biết. Chỉ sợ những thứ ta biết bọn họ còn chưa từng nghe qua!!!", Voldermort vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Đó là vì ngươi dùng đường tắt sử dụng pháp thuật Hắc Ám, người bình thường đương nhiên không biết. Abigail oán thầm.
Nhưng mà, cô lại không dám đối mặt với người kia lớn tiếng nói ra.
Một lát sau, Abigail quyết định áp dụng chính sách dụ dỗ:
"Thomas, tôi biết ý của ngài, tôi cũng tin rằng nếu ở bên cạnh ngài thì sẽ học được rất nhiều thứ, nhưng mà...", Abigail cúi đầu, nhìn đám tuyết đọng dưới chân còn chưa tan hết, nhẹ giọng nói: "...Nhưng mà, tôi không muốn. Giống như ngài thích Hogwarts,...Tôi ...tôi cũng rất thích Hogwarts..."
Câu nói này Abigail giấu ở trong lòng rất lâu, lâu đến mức sợ rằng chính bản thân cô cũng quên mất.
Voldermort nghe một câu này liền nghẹn họng.
Mùa đông ở nông thôn ngọt ngào mà tươi mát, những bông tuyết bay bay trên đầu, khí khí thấm đẫm cái lạnh của mùa đông.
Abigail đưa hai tay lên cao, vươn người, hít thật sâu không khí tươi mới của buổi sáng sớm, trong lòng vô cùng vui sướиɠ, giọng nói lanh lảnh:
"Đúng vậy, tôi thích Hogwarts, nhìn những toàn tháp cao vυ't khắp nơi, bên trong ẩn giấu những bí mật không muốn ai biết, hồ nước đen sâu thẳm có đủ loại sinh vật thần bí, giáo sư bụng phệ Horace lần thứ N khóc thầm vì uống thuốc giảm béo mà vẫn thất bại. Giáo sư McGonnagall phụng phịu dạy dỗ mấy học sinh không ngoan ngoãn, bà Hooch thì thường hay la hét mỗi khi đến giờ bay lượn,... còn có những học sinh Gryffindor và Slytherin suốt ngày gây gổ không dứt, mọi người bướng bỉnh đùa giỡn ở đại sảnh...Ha ha, Thomas, tuy phiền não nhưng đó là những tháng ngày tốt đẹp, mỗi người chỉ có được một lần thôi!"
Những lời này đều là xuất phát từ nội tâm Abigail, càng nói càng nhiệt tình, nói xong lại nhìn ra phía xa, giống như đang ngắm nhìn những tòa tháp cao của Hogwarts... còn có vẻ mặt thối của Snape...
Voldemort nghiêng mặt đi, dáng bẻ cố chấp cùng khinh thường, lạnh giọng hừ một tiếng: "Thật không có tiền đồ, lại đi thích mấy thứ vô dụng đó. Cũng không nghĩ đến việc đi tìm những chuyện bí mật của Hogwarts"
Abigail bị hắt một gáo nước lạnh, tức giận nói: "....Đó là....do ngài thích nhất chính là thư viện và những khu vực bí mật trong Hogwarts. Đó không phải là nơi ngài tìm thấy tư liệu về Horcux sao?"
Voldermort cảm thấy hứng thú, mày khẽ nhếch lên: "A, ngươi cũng đi đến đó tìm? Có thu hoạch gì không?"
"Đương nhiên là có thu hoạch", Abigail lên tinh thần, rất đắc ý nói: ".... Cái bản "50 loại chú ngữ lột da"!!!"
"Thử qua chưa?", Voldermort không ngờ Abigail lại đọc loại sách này.
Abigail gật đầu, khoái chí nói: "Thử qua rồi, dùng tốt lắm....Những loại vỏ cam quýt gì đó dày dặn hay vỏ nho mỏng manh, chỉ cần một câu chú ngữ liền giải quyết xong, ngay cả dao găm cũng không cần dùng, vỏ bóc ra vừa mỏng, lại nhanh chóng, dùng rất tốt!"
Voldermort cất tiếng cười lớn, âm thanh chấn động khắp nơi, làm tuyết trên cành cây cũng run rẩy, rơi xuống, Abigail chạy trối chết, vừa chốn tránh vừa nhìn một bên mặt hoàn hảo của Voldermort, dáng vẻ của hắn rất vui vẻ, thấy cô không may mà hắn lại vui vẻ như thế?
"Ngươi đúng là cái người không có tiền đồ, lại lấy chú ngữ hàng đầu của pháp thuật Hắc Ám đi bóc vỏ hoa quả? Những người viết sách mà biết chắc hẳn sẽ bị tức chết!"
Voldermort chậm rãi ngừng cười.
Abigail không ý kiến nhún nhún vai, nói:
"Cho xin đi, tôi chỉ mới là học sinh, đương nhiên là dùng để bóc hoa quả. Nếu là ngài...ngài..ngài đã từng nói với tôi ngài tìm thấy quyển sách kia năm mười lăm tuổi, sau đó bắt đầu nghiên cứu Horcux, ....Tôi thực sự không hiểu, một thiếu niên mới mười sáu tuổi sao lại có hứng thú với việc trường sinh bất lão như vậy? không phải chỉ những lão già sắp chết mới phải đi nghiên cứu cái này hay sao? Lúc đó ngài còn cách cái chết rất xa mà?"
Phải nhanh chóng ngăn đề tài này lại mới được, dù sao cô cũng phải quay về trường học, sau đó trốn dưới sự che chở của lão Dumberdore, đánh chết cũng không đi ra nữa.
Voldermort nhẹ nhàng nhíu lông mày, giống như đang nhớ lại: "...Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là khi nhìn thấy loại pháp thuật không ai dám dùng này, liền cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thú vị. So với những đề bài của giáo viên thì khó hơn nhiều, liền làm thử"
"Chỉ như vậy thôi?", Abigail khó hiểu.
Hắn nhẹ nhàng dùng ngon tay thon dài vuốt trán, chậm rãi nói:
"....Pháp lực là thiên phú của ông trời ban cho con người chúng ta, nó tồn tại bên trong mỗi phù thủy, nó tồn tại như một kỳ tích, nó làm cho những con người bình thường trở nên thần kỳ, làm cho cuộc sống bình thản trở nên đầy màu sắc, làm cho sinh mạng ngắn ngủi của mỗi người trở thành vĩnh cửu"
Giọng nói của hắn tràn ngập tình cảm mãnh liệt:
"Khi ta còn đi học, giáo viên thường nói Merlin vĩ đại, thật ra ta thường nghĩ Merlin vốn dĩ vĩ đại như vậy là bởi vì hắn là người đầu tiên có bản lĩnh khống chế pháp lực trong người mình. Cũng giống như xây lên một cái đập chặn lại dòng nước vốn hiền hòa biến nó thành mãnh liệt, từ đó chuyển thành động năng, thậm chí so với điện năng còn lợi hại hơn....Hắn từ một người bình thường nhất biến thân thành một phù thủy, thực sự trở thành một người thần kỳ"
Abigail lẳng lặng lắng nghe, cô giống như đang nhìn thấy một người thanh niên Riddle một mình ngồi trong phòng đọc sách, tự hỏi những vấn đề kỳ quái phát sinh trên thế giới.
Hắn lại tiếp tục tự thuật: "....Hắn là một pháp sư vĩ đại, là tổ tiên đầu tiên sử dụng pháp thuật. Vậy ta thì sao? Cũng giống như những pháp sư khác học tập theo, đi theo con đường mà Merlin đã khai phá, như vậy sao có thể gọi là một pháp sư vĩ đại?"
Abigail nhịn không được xen mồm vào: "Ngài đã rất vĩ đại rồi....Theo như tôi tìm hiểu trong những ghi chép của trường, ngài chính là học sinh ưu tú nhất từ trước đến giờ của Hogwarts"
Đây chính là lời của Dumberdore.
Hai bàn tay của Voldermort đan nhau trong vô thức, chậm rãi đi về phía trước, lắc đầu nói: "...Không, không đủ"
Hắn hơi ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, thở ra một hơi thật sâu, trên mặt lại xuất hiện một loại kích động hiếm có, nói:
"...Ta muốn đột phá giới hạn của pháp thuật....làm những điều mà trước nay chưa từng làm được. Ta muốn mở rộng lĩnh vực pháp thuật, nâng cao thêm trình độ pháp thuật hiện nay. Mở ra một thế giới pháp thuật trước nay chưa từng có. Ta muốn trở thành một người vĩ đại giống như những pháp sư đã sáng lập ra Hogwarts. Bởi vì có bọn họ sáng lập ra Hogwarts mà chúng ta tránh được sự hãm hại của Muggle. Mà ta, Lort Voldermort sẽ một lần nữa dẫn dắt những phù thủy này đoạt lại những gì vốn thuộc về chúng ta"
Hắn nói một hơi nhiều lời như vậy, trên khuôn mặt tái nhợt cũng nổi lên một tầng ửng đỏ, con ngươi như bảo thạch bắn ra ánh sáng chiếu rọi ra bốn phía.
Abigail nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt và tự hào của Voldermort, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, nói: "....Cho nên ngài liền chế tạo ra Horcux? Sử dụng pháp thuật mà không người nào dám thử? Vận dụng pháp thuật cấm kị không ai dám chạm đến?"
Hắn mỉm cười, đẹp đến kinh tâm động phách:
"Ngươi có biết rằng cái gì là trường sinh bất tử không? Đó là vĩnh hằng! Vĩnh hằng! Có thể giống như mặt trăng, mặt trời cùng nhau trường tồn vĩnh cửu! Đây là sự vĩ đại đến nhường nào? ...Lúc đầu tuy chỉ là sự tò mò nhất thời, nhưng sau đó ta lại cần sự trường sinh bất tử này để hoàn thành nghiệp lớn của mình! ...Nhưng hiện tại có một chút biến cố, chỉ sợ Horcux cũng không phải một suy nghĩ đúng đắn, nhưng cũng không sao cả, ta sẽ nghĩ biện pháp khác!"
Voldermort nói đến vui vẻ, giống như một đứa trẻ, vui đến mức nắm bàn tay nhỏ bé của Abigail nhẹ nhàng nắm lại.
Tuy rằng giọng nói của hắn nhỏ nhẹ, nhưng Abigail biết hắn còn đang lo lắng, cô chỉ biết cúi đầu để mặc cho hắn nắm tay đi về phía trước, vừa đi vừa trầm tư.
Voldermort nhìn cô im lặng không nói, trong lòng cũng hiểu được một chút, cười nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi chết đâu, ngươi cũng sẽ trường sinh bất tử! Con cháu Slytherin sao lại có thể bị tử vong chinh phục được?"
Abigail bật cười, chỉ sợ rằng hắn đã hiểu lầm rồi. Nhẹ nở nụ cười, không vội nói, nghĩ nghĩ, mới không nhanh không chậm mở miệng:
"Ngài là một vị pháp sư vĩ đại, lại thông minh, dường như không gì không làm được. Tôi tin rằng cho dù không có Horcux thì một ngày nào đó ngài cũng có thể tìm được phương pháp trường sinh bất tử. Nhưng mà...Thomas, đến lúc đó, tôi sợ rằng không thể ở bên cạnh ngài được..."
Nụ cười trên mặt Voldermort cứng lại, ngạc nhiên nói: "...Ngươi đang nói gì vậy?"
Abigail cười vô cùng sáng lạn: "Đúng vậy, ngài không nghe lầm, tôi... không muốn sẽ trường sinh bất tử"
Nụ cười của Voldermort hoàn toàn biến mất, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, con ngươi đen lại giống như màn đêm, trầm giọng nói: "Ngươi có ý gì? Nói rõ ràng chút!"
Hắn sốt ruột, lời nói ra cũng giống như mệnh lệnh.
Cô bé kia thì lại nói như thường:
"..Thật ra đến bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao ngài lại muốn được trường sinh bất tử....Trong mắt của tôi, đó là một điều đáng sợ. Người nhà của tôi, bạn bè, những người tôi yêu quý cũng đều chết đi, chỉ còn một mình tôi cô độc trên thế giới, cô đơn như vậy, quả thực chính là một sự trừng phạt rất lớn..."
"Ngươi còn có ta mà!", Voldermort tức giận, sao cô lại có thể xem nhẹ hắn.
"Đúng vậy, còn có ngài. Những mà, không chỉ là nguyên nhân này", Abigail nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn để trấn an, động tác vô cùng dịu dàng, chậm rãi nói:
"....Merlin vĩ đại không phải vì hắn trường sinh bất tử, mà là vì chiến tích của hắn. Dù là người vĩ đại nư Salazar Slytherin cũng vẫn phải chết. Còn có rất nhiều pháp sư vĩ đại trên thế giới này, bọn họ cũng không phải không màng đến trường sinh bất tử, mà là bọn họ đều thuận theo tự nhiên, chết một cách bình tĩnh hoặc là kịch liệt. Nhưng mà, những người đời sau cũng đều nhớ đến bọn họ, giống như nhìn ngắm một ngọn núi cao vậy, kính yêu họ.
.....Trời cao cho chúng ta cuộc sống là có ý định riêng, hoặc dài hoặc ngắn, khi còn sống chúng ta đã phấn đấu, tranh đấu, đi làm những điều mình muốn.... Tôi nghĩ tôi sẽ không điên lên chỉ vì không thể sống lâu được"
Voldermort nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Abigail, nhanh chóng phản bác lại: "Nói bậy, Nicolas và vợ ông ấy sống mấy trăm tuổi, không phải vẫn sống tốt hay sao?"
Abigail nhớ tới ông lão thú vị kia, không khỏi nở nụ cười, nói tiếp:
"Nhưng mà, ông ấy cũng nói, đây không phải là mục tiêu mà ông ấy dùng hết tâm sức muốn hướng tới. Đó chỉ là kết quả của một lần luyện kim thành công mà thôi. Nếu còn sống, vậy thì phải sống tốt, dù sao ông ấy cũng không thể tự sát. Tuy vậy nếu đến lúc phải chết, ông ấy nói ông ấy sẽ vô cùng cao hứng mà đi đối mặt với cái chết"
Abigail lẳng lặng đứng ở đó, quay đầu nhìn đám tuyết trắng trên đầu người đối diện, cô nhớ tới cha mẹ kiếp trước của mình, bạn bè của mình, những ngày tháng vô lo vô nghĩ trước kia....Lúc ấy khi rời đi, cô đã khổ sở ra sao, cho dù có thể sống thêm một lần nữa, cô cũng chưa bao giờ dùng việc này để che dấu sự khổ sở của mình.
Abigail bình tĩnh nhẹ nhàng nói:
"Sao có thể làm cho tất cả mọi người đều còn sống- chắc chắn không có khả năng. Nếu không có khả năng thì họ sẽ nghe theo lẽ tự nhiên. Tôi khó có thể tưởng tượng khi nhìn thấy người thân và bạn bè và những người tôi yêu quý đều chậm rãi già cả rồi chết đi, mà tôi lại vẫn còn sống. Sau đó, lại bắt đầu lại? Lại làm quen những người bạn mới, có được những người nhà khác, sau đó lại nhìn tất cả những thứ đó mất đi... Cứ như vậy lặp đi lặp lại. Tôi thì một lần lại một lần vì mất đi những thứ kia mà tan nát cõi lòng, đây quả thực là một việc đáng sợ đến không thể tưởng tượng được. Không, tôi không cần nó.
....Có lẽ ngài sẽ làm được, ngài vĩ đại như vậy mà! Nhưng mà....tôi không làm được! tôi...tôi sống một lần là đủ rồi, một lần thơ ấu, một lần thanh xuân, một lần được sinh ra, một lần chết đi... Như vậy là đủ rồi! ....Tình cảm của con người thật ra rất yếu ớt, không đủ để gánh vác sinh mệnh dài như vậy....Ít nhất thì tôi cũng không thể!!!!"
Giọng nói của cô mang theo một loại đau đớn không hiểu được, loại loại đau đớn mà không ai ngoài cô có thể cảm nhận hết.
Hắn nhìn vẻ kiên định của Abigail, dường như nhất thời không thể thuyết phục, vì vậy không nói thêm nữa, chỉ đành lặng lẽ dắt tay Abigail đi, lại lo lắng mà nghĩ đến những lời lão Nicolas nói lúc trước
...
"....Sống lâu cũng là một loại phiền toái, mỗi ngày trôi qua đều giống nhau, không có chút ý nghĩa nào cả..."
"....Nhưng mà, cũng may ta có bà vợ ta làm bạn, hai người cười cười nói nói mới không cảm thấy cô quạnh..."
"So với cái chết, ta càng sợ sự cô độc, những năm tháng dài đằng đẵng sống cô độc, ta nghĩ đến đã sợ. Nếu không có vợ ta làm bạn, đừng nói là sáu trăm năm, dù là sáu giờ thì ta cũng ngại sống...."
"Chúng ta sẽ bình tĩnh chờ đợi cái chết, vui vẻ cùng nhau yên nghỉ....Hòn đá kia (hòn đá phù thủy) chỉ cần không phải dùng cho việc ác, ai muốn ta cũng cho..."
Cái lão già khô quắt kia khi đối mặt với cái chết lại có thể rộng rãi như vậy, khoái trá, lạc quan như vậy. Giống như cái chết là một bữa tiệc. Vậy những tâm tâm niệm niệm ta bất chấp từ trước đến nay là vì cái gì?
....
Có một số việc hắn cũng không muốn cho Abigail biết, đó là, lúc trước khi hắn chế tạo Horcux, đúng là có chút cảm giác khác thường. Khi chế tạo cái Horcux đầu tiên, hắn cảm thấy như trong lòng mình trống rỗng giống như thiếu đi mất cái gì đó. Khi ấy hắn còn trẻ, đúng thời kỳ hăng hái, căn bản không để ý đến. Đợi cho đến khi hắn chế tạo thêm vài cái Horcux hắn cũng chết lặng, càng thêm không thể phát hiện ra vấn đề. Hơn nữa đúng lúc hắn đang thời kỳ trai trẻ cường tráng hắn đúng là hoàn toàn không có chút sợ hãi nào cả.
Nhưng mà, hắn lại gặp Abigail......Abigail .... Abigail ...
Cô nói, thử thu hồi Horcux xem, dù sao cũng không có tổn thất gì, không được thì cũng có thể làm lại.
Hắn không phải là người dễ tin người khác, nhưng hắn lại nguyện ý tin tưởng cô, vì sao lại vậy? Bởi vì những lý do của cô đưa ra rất đầy đủ, hay bởi vì cô cũng là một người có thể nói được Xà ngữ?
Hắn lúc ấy đã từng nghĩ, nếu cô ăn nói bậy bạ, hắn nhất định sẽ gϊếŧ chết cô, cả người nhà của cô nữa.
Tuy nhiên, lời của cô lại hiển nhiên có đạo lý.... Giống như những lời nói của cô luôn có đạo lý.
Bởi vì lo lắng thực sự có tác dụng phụ, cho nên khi hắn trở về chỉ thu hồi lại một cái Horcux, mất không ít sức lực, nhưng khi hắn tỉnh lại, hắn lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Hắn đột nhiên cảm thấy không khí ngọt ngào trước nay chưa từng thấy. Thân thể cũng cảm thấy thoải mái hơn, những cảm giác không thể nói thành lời.
Đã bao nhiêu năm, rất nhiều tình cảm của hắn đã chai sạn, ngay cả trí nhớ cũng trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ bản thân ngày càng trở nên tào bạo, điên cuồng, ngoại trừ quyền lực và khống chế người khác, những cảm xúc vui vẻ, sảng khoái, tò mò... nhiều năm qua hắn đều không cảm nhận được.
Vì muốn cảm nhận hiệu quả hơn một chút, hắn lại thu hồi thêm vài cái Horcux, kết quả càng thêm rõ ràng.
Hắn thích cảm giác sau khi thu hồi Horcux, trừ việc đó ra, còn có một điều không ngờ đến, pháp lực của hắn lại tăng lên ngoài ý muốn, khi hắn đánh bị thương Dumberdore, ngay cả chính mình cũng hoảng sợ. Hắn lúc ấy cũng không nghĩ rằng sẽ tổn thương người kia.
Hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu, cảm giác trống rỗng lúc trước khi hắn chế tác Horcux là gì. Chia cắt linh hồn chính là phá hủy linh hồn đầy đủ ban đầu.
Dựa theo như cách nói của Abigail, ông trời tạo ra con người đều có đạo lý riêng, cho ngươi hai lỗ tai có tác dụng của hai lỗ tai, không thể bởi vì ngươi dùng một lỗ tai đã nghe thấy mọi thứ mà cắt đi lỗ tai kia được!
Cũng giống như vậy, cho ngươi một linh hồn hoàn chỉnh, thì cái linh hồn hoàn chỉnh cũng có tác dụng của nó. Không thể bởi vì không cần mà đi phá hủy nó, nếu không chính là tai họa.
Một linh hồn đầy đủ luôn là một thứ mạnh mẽ.
Cẩn thận ngẫm lại, lời của cô và Dumberdore cũng có chỗ giống nhau.
Nhưng khi Dumberdore nói, mỗi câu hắn nghe lại thấy buồn, cảm thấy vô cùng vô căn cứ. Nhưng những lời nói của Abigail hắn lại cảm thấy vô cùng lọt tai, mỗi câu đều có đạo lý, có sức thuyết phục, giống như cô hoàn toàn đứng ở vị trí của hắn, lo lắng cho hắn.
Cẩn thận nghĩ lại, thì từ khi hắn gặp được cô, thì cuộc sống của hắn đã hoàn toàn thay đổi...
Hắn thích ở nguyên một chỗ, nhưng lại luôn muốn gặp lại cô.
Mỗi việc hắn làm luôn có mục đích rõ ràng, nhưng lại năm lần bảy lượt không có lý do gì mà tìm cô.
Đối với những tình cảm linh tinh kia hắn luôn chê cười, nhưng lại hy vọng cô dùng những tình cảm này đối với hắn, có thể toàn tâm toàn ý, chân thành thương hắn, quan tâm hắn, đối tốt với hắn.
Nhưng mà, cô lại nói: Chính ngài tự mình sống tốt đi, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thương, có chết đi.
Voldermort có chút tức giận không thể hiểu được. Chính hắn cũng không hiểu vì sao lại tức giận, xiết chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia, vẻ bình tĩnh của hắn cũng trở nên căng thẳng, xưa nay hắn luôn suy nghĩ kỹ trước khi nói nhưng lúc này đều không thể khống chế nổi.
....
Đi được một lúc, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô bé bên cạnh, hình như cô đang lo lắng, luôn nhìn trộm hắn, nhìn hắn không nói gì nãy giờ, cuối cùng nhịn không được, sợ hãi nói:
"Ngài, ngài không phải đang giận chứ?"
Abigail không rõ, có điều gì phải giận? là cô không muốn sống, cũng không phải không cho hắn sống.
Voldermort nhìn vẻ mặt cẩn thận của cô, đột nhiên bình thường trở lại, lắc đầu.
Im lặng hồi lâu, hắn đột ngột nói:
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống, ngươi sẽ không phải chết!"
Giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc, nghiêm túc đến buồn cười.
Cô gái quả nhiên bật cười, nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó qua đầu đứng đó, giống như không hiểu, còn thử hỏi: "Vậy...nếu tôi không thể khôn chết thì sao?"
Voldermort không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn ý cười trong mắt của cô.
Ánh mắt xanh biếc bỗng nhiên sáng ngời, giống như mặt hồ mùa xuân, lại bỗng nhiên trầm lặng, dịu dàng giống như núi xanh. Nếu so sánh với đôi mắt này, tất cả những ánh sáng thiên địa đều thất sắc.
Nhìn ánh mắt của cô, Voldermort chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui sướиɠ.
Nhưng mà, vì sao lại vui sướиɠ?
Chính hắn cũng không thể nào hiểu được!
Đột nhiên hắn nhớ tới câu nói Abigail nói với lão già kia, hắn vui vẻ lấy làm lời đề tựa cho một của mình:
Wherever she was, there was Eden
...
Sao hắn có thể ...để cho cô chết được?