Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 67: Nhật ký của một chủ quán trọ

Ta là ông chủ kiêm thu chi của quán trọ này, phải viết sổ sách rất nhiều, nên bình thường cũng sẽ viết nhật ký. Trên thực tế, vợ ta thường nói với ta không làm nhà văn thì đối với giới phù thủy là một tổn thất lớn.

Từ thời còn trẻ ta đã có một ước mơ, đó là trở thành một cầu thủ Quidditch nổi tiếng, đáng tiếc thầy giáo dạy môn bay lượn của ta trực tiếp nói cho ta biết: ngay cả khi ngồi trên chổi cách mặt đất nửa thước mà ngươi còn ngồi không xong thì chơi Quiddtch như thế nào?

Khổ sở, thất vọng rất lâu, nhưng ta rất lạc quan nên không tức giận, mà cùng cha ta mở một quán trọ đáng yêu, nho nhỏ. Chú ý nhé, ngàn vạn lần không cần đánh đồng quán trọ của ta với những quán bar gì đó kia, hai thứ vốn có bản chất khác nhau.

Ta trang hoàng quán trọ của mình giống phong cách nông thôn thời Victoria mộc mạc, tay vịn cầu thang sơn màu hồng bóng loáng, phòng khách sạch sẽ, còn có những món ăn ngon - được làm bởi tay nghề của bà vợ nhà ta.

Đáng tiếc mấy đám ngốc "Nhật báo tiên tri" kia không biết nhìn đồ, chỉ cấp cho chúng ta là quán trọ ba sao, nhiều năm qua ta đã xin không dưới trăm lần mà không chịu cấp thêm cho ta một sao nữa. Vì thế ta vô cùng tức giận, chính mình vẽ thêm hai sao vào biển tên quán. -_-!!!!

Tuy rằng việc làm ăn cũng rất tốt, nhưng ta cũng chưa từng quên ước mơ kia của mình, vì thế ta cố gắng bồi dưỡng con ta trong việc bay lượn, đáng tiếc, đứa con này lại thừa kế "thiện phú" của ta, không, dường như nó còn phát triển hơn, chỉ cần nó rời mặt đất 5 cm thì sẽ đầu váng mắt hoa, nhìn một hóa hai, được mọi người gọi là "ngất chổi" (động đến chổi là ngất)

Sau khi con ta tốt nghiệp, nó ôm lòng nhiệt tình với Quidditch đầu quân vào công ty chổi bay nổi tiếng nhất, hiện tại đã làm đến trưởng phòng kinh doanh.

Mỗi khi đến đêm dài yên tĩnh, ta đều âm thầm quyết tâm, một ngày nào đó gia đình của ta nhất định sẽ có một cầu thủ Quidditch nổi tiếng, mà ta tuyệt đối sẽ sống được đến ngày đó.

Mọi người đừng chê ta dài dòng, người già ai cũng đều như vậy cả. Ta nói vào chuyện chính đây:

...

Kỳ nghỉ Noel năm đó lại lạnh hơn mọi năm rất nhiều, tuyết lớn rơi không ngừng, phủ kín mặt đất, cho nên việc làm ăn của quán ta cũng kém đi rất nhiều, trong quán tổng cộng cũng chỉ có năm ba người khách, đều ngồi ở đại sảnh ăn cơm hoặc uống trà.

Con trai ta sau khi nghỉ lễ xong thì phải nhận lệnh đi công tác, con dâu mới về vừa đến giúp chúng ta làm chút việc vừa chờ chồng đi công tác về.

Đồng hồ vừa điểm qua tám giờ, đột nhiên cửa quán bị ai đó dùng sức đẩy mạnh ra, hai bóng người mang theo đầy tuyết lạnh đi vào quán.

Vốn ta đang ghé vào quầy mà sắp ngủ gật đến nơi, bị cái lạnh của gió tuyết làm tỉnh, vội vàng lau nước miếng ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn vị khách mới đến.

Đó là một người đàn ông cao lớn và một cô gái.

Người kia khoác trên mình một chiếc áo choàng màu đen to lớn, che cả đầu, nhìn không rõ hình dáng. Nhưng khi hắn vừa tiến vào quán, toàn bộ mọi người đều lập tức cảm nhận một khí thế lạnh lẽo bức người, nhà ăn vốn đang tràn ngập tiếng nói cười lập tức im bặt.

Khi cô gái kia tháo áo mũ xuống.... ai nha, cha mẹ ơi, tim ta liền nhảy dựng cả lên.

Cô gái có một mái tóc bạch kim quăn, thanh tú, xinh đẹp lại hút mắt nhìn, vừa đứng ở cửa quán liền giống như ánh sáng chiếu rọi khắp đêm đen. Đến người già cả như ta mà còn không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Cô gái kia giống như không có chút tinh thần nào, hình như rất mệt nhọc. Nhưng vẫn duy trì được thái độ có lễ, giọng nói của cô gái vô cùng trong trẻo dễ nghe. Sau khi lễ phép gọi vài tiếng, con dâu của ta mới ngây ngốc tỉnh lại, lắc lắc đầu, vui vẻ tiến lên tiếp đón.

Lúc ấy ở phòng ăn cũng có vài vị khách ngơ ngác nhìn cô gái kia, đến khi người đứng bên cô gái ho khan một tiếng, chậm rãi xốc áo choàng bỏ mũ xuống, mọi người lại ngây dại.

Nửa bên mặt của hắn trắng nõn, tuấn mĩ, đẹp đẽ đến mức con dâu ta ánh mắt sáng bừng cả lên - may mắn con trai ta không có ở đây.

Nhưng nửa mặt bên kia của hắn lại bị biến dạng, giống như bị một ngọn lửa kỳ lạ nào đó thiêu hủy, xấu xí, vặn vẹo, làm cho tâm tình mới nhú dậy của con dâu ta ngay lập tức bị dập tắt. Thiện tai, thiện tai, thế giới hòa bình.

Cái người kia cao lớn, im lặng đứng ở đó, bộ dạng chán ghét, không nói một lời. Hắn dường như có một loại ma lực, không tiếng động nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý của hắn. Hắn nhẹ ho khan một tiếng, mọi người lập tức cúi đầu, chúng ta đều hiểu được, hắn không thích người khác nhìn chằm chằm cô gái kia.

Cử chỉ của hắn cao quý nói không lên lời, nhưng trên người lại lộ ra một loại hàn khí lạnh lẽo, âm ngoan bức người. Giống như lưỡi dao sắc bén dính đầy máu tanh, tùy thời điểm có thể tuốt ra khỏi vỏ đả thương người. Chỉ trong chốc lát, phòng ăn không nhìn thấy mấy người khách kia đâu nữa, đều lặng yên không tiếng động đi lên lầu.

May mắn ta là một ông chủ đã gặp qua không ít người, lúc này mới kháng cự được không bị gục ngã.

Mọi người đừng nghĩ ta là một lão già lạc hậu ở nông thôn không có mắt nhìn, trên thực tế, quán trọ của ta cũng đã đón tiếp nhiều vị khách nổi tiếng.

Lúc trước bộ trưởng mới nhậm chức của bộ pháp thuật còn vênh mặt làm cho chóp mũi suýt đυ.ng cả trần nhà cũng từng đến đây. Còn có người khổng lồ suýt nữa hủy cả quán trọ của ta, còn có mấy yêu tinh lánh đời ham mê kiếm tiền, còn có rất nhiều vị khách, loài vật khác có tiếng cũng đến...

Nhưng thật tình mà nói, thì ngoài mấy người bộ trưởng bộ pháp thuật, người khổng lồ kia, mấy tên yêu tinh lánh đời đó, thì cũng không có mấy người có ảnh hưởng lớn đến thế giới đến đây nữa.

Nhưng mà, ngay lúc đó ta không nhìn ra được quan hệ giữa hai vị khách này, khi bọn họ đăng ký, người nam nhân kia chỉ viết đơn giản vài chữ "T-M-G". Mà cô gái thì thở dài, cũng học tập viết "Abby-G".

Đại não của ta cân nhắc xoay chuyển, hai người này là họ hàng????

Vì vậy, ta liền thử hỏi bọn họ lấy mấy gian phòng, nam nhân kia mở miệng cười nói, thanh âm trầm thấp dễ nghe - "một gian"

Cô gái kia sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt như muốn khóc, giống như ngay lúc đó cũng có thể bất tỉnh.

Nam nhân kia vui vẻ cười, giống như đặc biệt hứng thú với dáng vẻ của cô gái, trong ánh mắt có một loại sủng ái, dịu dàng nói không lên lời, ngay cả lão già như ta đây cũng choáng váng, nhất thời quên mất khuôn mặt đáng sợ kia của hắn.

Hắn lại nói: "Vẫn nên lấy hai gian phòng đi"

Cô gái kia lập tức lại như sống lại, thở ra một hơi, xấu hổ nở nụ cười.

Sau đó, hắn giống như muốn ăn chút gì đó, cô gái kia lắc đầu nói không đói bụng, hắn không để ý đến, lập tức áp tải cô gái đến ngồi xuống bàn, cứng rắn ép cô ăn.

Làm một ông chủ quán trọ, ta vô cùng thông minh dặn dò con dâu, nó lập tức xuống bếp tìm vợ ta. Mà ta cũng lập tức đi thêm lửa vào lò sưởi, nhìn cô gái kia cũng biết hẳn là đang rất mệt mỏi, cần thức ăn và nghỉ ngơi.

Một lát sau, con dâu ta bưng khay lên, cả mâm đồ ăn liền để lên bàn bọn họ, có thịt bò nấu đậu nóng hổi, có rau trộn, có bánh mì cùng sữa dê thơm nức, còn có một miếng thịt bò bít tết nóng hổi thơm nức.

Mà nam nhân kia chỉ uống một ly Hồng trà nóng, sau đó nhìn cô gái ăn.

Hớp vài ngụm canh nóng, sắc mặt cô gái cũng bắt đầu khôi phục lại, trở nên hồng hào hơn, lại ăn thêm mấy lát bánh mì liền không muốn ăn nữa. Nam nhân lại không chịu bỏ qua, khẽ nhíu mày, vẫy tay mấy cái, dao dĩa bên cạnh liền tự động cắt mấy miếng thịt bò bít tết, sau đó đem đặt trước mặt cô gái.

Cô gái vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn ăn hết.

Nhìn cô gái ăn, dường như hắn còn vui hơn cả khi bản thân mình ăn, thỉnh thoảng còn lau khóe miệng cho cô gái. Cô gái ngẩng đàu cười với hắn, nụ cười vô cùng hồn nhiên, không biết nói gì đó, làm cho nam nhân cất tiếng cười to. Vẻ lạnh lùng âm ngoan lúc nãy của hắn cũng không còn thấy nữa, thay vào đó hắn còn thuận theo ý của cô gái mà ăn chút gì đó. Theo như ta thấy, cô gái kia xinh đẹp như hoa, nam nhân thì dịu dàng tuấn mĩ, hình ảnh đó đẹp đến mức không nói lên lời.

Trong lúc nhất thời cả nhà ăn đều tràn ngập hơi thở ấm áp, cô gái kia dường như có một khả năng làm cho người ta yêu thích, kể cả cái người lạnh như băng kia dường như cũng bị hòa tan. Vẻ âm trầm của hắn bị xóa tan không ít, cười như gió xuân ấm áp, giống như tảng đá đột nhiên nở hoa.

Ta và con dâu nhìn mà ngây cả người.

...

Sau khi đưa bọn họ lên phòng nghỉ, gia đình ba người chúng ta mở hội nghị suốt một đêm.

"Nhất định là người lớn và đứa nhỏ trong nhà, nếu không sao lại đối xử tốt như vậy?", đây là lời tiên đoán của ta.

Vợ ta bên cạnh ra sức phụ họa: "...Ông bạn già, ông nói rất đúng!!!"

Con dâu lại không đồng ý, lắc đầu nói: "...Không đúng, con cảm thấy bọn họ nhất định là - tình nhân!!! Bởi vì tuổi tác và thân phận khác biệt mà phải bỏ trốn!"

Ta và bà lão cùng trợn mắt nhìn.

Lại nói một chút, con dâu ta là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết tình yêu. Trên thực tế thì tiểu thuyết của nó căn bản cũng không được bán, vừa "thối" (cẩu huyết) lại dài, không có suy nghĩ, lời văn thì buồn nôn, tình tiết thì không tưởng tượng được, cả ngày đều nghĩ đến những tình tiết tình yêu tình báo gì đó, còn bắt ta mỗi ngày đọc qua, bảo cho chút ý kiến.

Ta khổ sở không chịu nổi, nếu tình yêu trên thực tế đều đúng như trong tiểu thuyết của nó thì ta tình nguyện cả đời đi làm ruộng.

Nó còn có một người bạn thời con gái vô cùng thân thiết, tên là Rita Skeeter là một phóng viên xuất thần nhập hóa. Hai người bọn họ, một người chuyên đi soi mói người khác, viết chuyện "bát quái"(báo lá cải), một người chuyên đi viết những thứ văn vớ vẩn, lại tâm đầu ý hợp, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người ta gọi là "TWINS"

Mỗi lần hai người gặp nhau, lão già như ta luôn cảm thấy sống là một loại tra tấn, còn không sớm một chút đi gặp Merlin.

Nhìn con dâu còn đang say mê tưởng tượng tình yêu réo rắt, tôi và bà vợ già cùng thở dài, quyết định đi tắm rồi đi ngủ.

*****

Ngày hôm sau, hai vị khách kia ăn bữa sáng, liền hỏi thăm ta về địa chỉ Nicolas Flamel (người làm ra hòn đá phù thủy).Thì ra là bọn họ đến thăm hắn. Ta vội vàng chỉ đường, người nam nhân kia liền lôi kéo tay cô gái rồi đi mất.

Nói đến nhà luyện kim nổi tiếng này, ta có thể trịnh trọng tuyên bố, ta và vợ ta là người trên thế giới này hy vọng ông ấy và vợ ông ấy sống trường thọ nhất.

Hằng năm có rất nhiều người hâm mộ mà tìm đến gặp ông ấy, mà bởi vì quán trọ của ta là nơi gần nhà ông ấy nhất, cho nên mỗi người đến thăm ông ấy đều phải ghé qua đây. Vì tỏ lòng biết ơn việc ông ấy gián tiếp giúp cho việc làm ăn của quán trọ ta thường đưa một ít rượu mận đến cho ông ấy. Hơn nữa còn mong ông ấy ngàn vạn lần nên sống lâu một chút, như vậy đối với quán trọ của ta là một ân huệ lớn.

Ông Nicolas là một người không dễ dàng tức giận, tính tình vui vẻ, nhiệt tình, không giống người đã sống hơn sáu trăm tuổi một chút nào, cũng không có chút tang thương nào của người đã trải qua nhiều khổ đau trong đời, nhìn thật giống một "lão ngoan đồng"(người già mà tính trẻ con)

Hắn có một vấn đề nghĩ mãi vẫn không ra, chính là từ mấy trăm năm trước hắn bắt đầu nghĩ lời đề tựa cho mộ phần của mình, muốn nghĩ ra một câu thật hay, thật hợp ý.

Ta có một lần nhịn không được hỏi ông ấy: "Nghĩ cái này để làm gì? Hai người lại không chết được!!!!"

Lão già đó vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Chỉ là có hứng thú mà thôi!!!"

Lão Nicolas là một người hiền hòa, nhưng lại không thích người lạ vì nghe tiếng mà đến thăm, cho rằng bọn họ vô công rồi nghề đến tìm là quấy rầy cuộc sống lúc về già của hai vợ chồng bọn họ.

Thật ra ta muốn nói, hai người các ngươi mấy trăm năm trước đã bắt đầu già, đến bây giờ vẫn còn "già", ta từ khi còn bú sữa đến lúc già rồi, đến bây giờ các ngươi còn chưa có "già" xong. Nhàn rỗi như vậy, cho người ta gặp mặt một chút cũng có sao đâu? Ngược lại còn có thể giúp cho vùng này tăng trưởng kinh tế, sao lại không làm?

Tuy vậy lần này lại không giống với những lần trước, lão Nicolas hình như rất thích hai vị khách này, lại còn dùng xe ngựa nhà mình tự mình đưa họ về quán trọ của ta, còn nhiệt tình mời người ta hôm sau lại đến nhà ông ấy làm khách.

....

Đối với một tiểu thuyết gia thì điều quan trọng nhất là gì? Viết văn? Không đúng, là quan sát.

Bọn họ ở trong quán trọ của ta hai ngày, là một nhà văn nghiệp dư và tiểu thuyết gia tình yêu - con dâu ta đều cẩn thận quan sát hai người kia. Kết quả phát hiện tình hình ngày càng khó hiểu.

Nam nhân kia có một loại phong thái luôn hất hàm sai khiến người khác, làm việc thì không nói hai lời, thỉnh thoảng còn lộ ra hơi thở âm ngoan làm cho người ta run rẩy, làm cho người ta không dám lớn tiếng nói trước mặt hắn. Bị hắn liếc mắt một cái, đã cảm thấy toàn thân rét run.

Trong hai ngày bọn họ ở lại quán trọ của ta, vốn khách đã không có nhiều lúc này lại trốn mất hết, chỉ còn vài vị khách cố gắng chống đỡ ở lại.

Nhưng hắn đối với cô gái kia thì lại vô cùng tốt. Tốt ở chỗ nào thì ta cũng không nói ra được.

Tóm lại, khi nhìn cô gái kia, ánh mắt hắn liền dịu lại, khuôn mặt cũng dịu xuống, dáng người cao ngạo cũng thấp đi không ít, ánh mắt nhìn cô gái kia, thật sự là....thật sự là....nói như thế nào nhỉ.

"Trận Quidditch bị dẫn trước đến 140 điểm đột nhiên nhìn thấy trái Snitch", theo cách nói của ta.

"Dịu dàng như nước, giống như "biển lớn ba nghìn chỉ lấy một bát", đây là cách nói của con dâu ta.

"Rất giống như nhìn thấy một khối điểm tâm thơm nức, xinh đẹp, rất muốn ăn một miếng, rồi lại tiếc không ăn luôn, hận không thể ngậm trong miệng", đây là cách nói của bà vợ ta.

Làm khách nhà Nicolas hai ngày liên tiếp, vốn mọi chuyện đều tốt đẹp. Kết quả, ngày hôm sau, nam nhân kia bắt đầu đột nhiên tức giận, tâm tình vô cùng không tốt, khí tức lạnh lẽo từ trên người hắn ngày càng lớn, toàn bộ quán trọ đều tràn ngập trong tối tăm, lạnh lẽo, đáng sợ tới mức con gà mái ở sau nhà cũng hậm hực không dám đẻ trứng.

Về phần nam nhân kia lại giống như là quỷ vậy, lấy phạm vi mười thước xung quanh hắn, không một ngọn cỏ nào sống được, khí lạnh tỏa ra bốn phía. Những vị khách còn sót lại trong quán cũng bị dọa trốn sạch.

Quán trọ Wood đáng yêu giống như biến thành nhà tang lễ Wood. Khắp nơi đều là không khí yên tĩnh trầm lặng.

Vào ban đêm, ba người nhà chúng ta cũng đều tránh ở trong phòng, sợ tới mức không dám đi ra ngoài. Cố gắng cầu nguyện không cần phải trở thành tiêu đề hàng đầu vào ngày mai. ( Không bị gϊếŧ)

Ta than thở không biết lần này tổn thất bao nhiêu tiền, bà vợ ta thì đau lòng mấy con gà bị bệnh thì không biết làm thế nào cho phải, con dâu cũng khó chịu - lần bị dọa này làm cho linh cảm tình tiết tình yêu của nó bay mất, nhưng thật ra là với bộ não chứa đầy những tình tiết buồn nôn kia thì có lẽ nó đang muốn chuyển đề tài.

Lúc này, cô gái kia đột nhiên đi xuống bếp, lễ phép hỏi: có thể dùng nhờ nhà bếp một chút không?

Ba người chúng ta vội vàng gật đầu, cơ hồ gãy cả cổ.

Cô gái kia lại nghĩ nghĩ, lại hỏi: có thể dạy cô làm bánh ngọt không?

Lão bà tôi liền xúc động chạy đến, giống như muốn bay ra ngoài, nhiệt tình hỗ trợ.

Ai~~~ ta chỉ biết thở dài, ta biết bà ấy rất thích cô gái này.

Bà già nhà ta vẫn luôn muốn có một cô con gái nhu thuận, đáng yêu như vậy, nhưng chúng ta lại chỉ có một cậu con trai, mà con dâu ta thì lớn lên lại trông như một người vai u thịt bắp, thích ăn nói hàm hồ, làm cho tính mẫu tử của nàng không có nơi phát tiết.

Mà cô gái này lại không giống như vậy, cô gái nhỏ, thanh tú, cười lên như ánh mặt trời, vừa khờ lại đáng yêu, bạn già của ta nhìn thấy liền hận không thể ôm vào lòng, may mắn bị ta đè lại, khuyên can mãi - bà cho là người nam nhân bên cạnh cô gái ngồi đó để yên?

Thừa dịp "sát tinh" không có ở đây, ta đánh bạo hỏi: hắn có phải là tâm tình không được tốt?

Cô gái đứng bên lò nướng gật gật đầu, nói: hôm nay là sinh nhật của hắn!!

A? sinh nhật sao lại không vui? Thật sự là một người kỳ quái.

Cô gái dừng một chút lại nói: hơn nữa ta sắp khai giảng rồi...

Ta lại như lọt vào sương mù, vì sao cô gái khai giảng mà hắn lại không vui? Đọc sách nhiều là chuyện tốt mà, hơn nữa ta nhìn ra được là cô gái này rất vui vẻ.

Lúc này từ sau lưng ta truyền đến giọng nói đầy hưng phấn của con dâu: có phải - vì hai người các ngươi sẽ tách ra, cho nên hắn mất hứng?

Cô gái thở dài, hơi do dự, sau đó mới gật gật đầu.

Không thể nào!!!? Thật sự giống như con dâu ta đoán?

Không cần quay đầu lại nhìn ta cũng biết đôi mắt của con dâu ta nhất định giống như hai ngọn lửa nhỏ, ta rất nghi ngờ, thực sự bị con dâu ta đoán trúng? Bọn họ đúng là đôi tình nhân không được người ta tán thành?

Bất quá...Chênh lệch tuổi tác hình như hơi lớn. Ta có chút tiếc nuối cô gái đáng yêu xinh đẹp này, vậy mà lại bị một tên khủng bố như vậy nhắm trúng. Đại từ đại bi, thiện tai thiện tai.

Linh hồn tiểu thuyết gia trong lòng con dâu ta dĩ nhiên là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà sống lại, không sợ chết tiếp tục hỏi: dù đi học thì hai người các ngươi cũng có thể liên lạc mà.

Ta biết, trong lòng nó chờ mong nhất định là một câu trả lời đầy thương cảm, ai oán. Giống như gia đinh phản đối, giáo viên cản trở, bạn bè quấy rối, tốt nhất là thiên lý không dung, pháp luật không chấp nhận, hay sinh ly tử biệt linh tinh gì đó. Toàn tình tiết vô cùng cẩu huyết.

Cô gái cười khổ, nhưng không nói gì cả.

Tuy vậy thì biểu tình mơ hồ kia cũng giúp cho cái sức tưởng tượng của tiểu thuyết gia trong người nó bay bổng rồi. Ta thấy con dâu ta còn hưng phấn đến mức phát điên lên, hơn nữa còn không cần hỏi thêm, trực tiếp có thể viết ra một cuốn tiểu thuyết vô cùng réo rắt thảm thiết.

.....

Trong phòng bếp vang lên tiếng leng keng, thùng thùng của bát đĩa, dụng cụ.

Động tác của cô gái rất tinh chuẩn, tư thế xinh đẹp, cẩn thận, nhưng mà...kết quả lại không tốt. Rõ ràng là phối hợp nguyên liệu tỉ lệ giống nhau, độ lửa giống nhau, vì sao cô lại nướng ra một cái bánh cứng như ám khí vậy?

Được rồi, người con gái chỉ cần xinh đẹp, đáng yêu là được, sao có thể yêu cầu quá hoàn mĩ được.

Lời đề nghị của bà vợ ta bị cô gái từ chối, nói: ...Thứ mọi người ăn không phải là đồ ăn, mà là thành ý... đây là lời của một vĩ nhân nói.

Có đạo lý!!! Nhưng mà, vĩ nhân nói câu này là ai? Chắc là một phù thủ giỏi về nấu nướng rồi!.

Sau khi tiêu hao hết sản phẩm sản xuất cả tháng của con gà mái nhà ta, vị đại tiểu thư này mới nướng ra một chiếc bánh ngọt, sau đó rải socola lên trên, còn điểm thêm mấy quả anh đào xinh đẹp, mấy quả ô mai và hoa quả khác. Tiếp theo, cô dùng bơ viết lên trên dòng chữ cong cong vẹo vẹo: HAPPY BIRTHDAY.

Nhưng lúc cắm nến, cô gái chần chờ một chút. Ta và con dâu đồng thời nín thở trợn to mắt chờ cô cắm nến. Thật sự là rất muốn biết số tuổi của người kia. Chờ một chút, ta sao lại làm một chuyện nhàm chán như vậy? Ai~ nhất định là do con dâu ta lây cho rồi!!!

Cuối cùng cô gái cũng không cắm nến, nghĩ một lúc, còn ôm một bó to nến trong tay, bưng bánh ngọt đi mất. Căn cứ vào cái nhìn của ta, ít nhất cũng có đến bốn năm chục cái.

Chẳng lẽ thật sự là tình yêu cấm đoán? Tâm can của một nhà văn nghiệp dư của ta cũng sắp rục rịch.

Không hiểu cô gái kia làm như thế nào, dù sao từ lúc cô bước lên lầu, thì ba người chúng ta cũng không còn cần phải lo lắng nữa. Không khí trong quán trọ cũng không còn lạnh lẽo nữa.

Chúng ta vây quanh lò sưởi đang cháy, nhiệt tình thảo luận, đề tài vẫn giống trước - bọn họ cuối cùng thì có quan hệ như thế nào?

"Các ngươi không cần phải nói gì nữa, bọn họ nhất định là họ hàng! Nhất định là như thế!" lão bà của ta vỗ bàn hét lên. Bà ấy hiển nhiên là không thể chấp nhận việc một đóa hoa như cô gái kia lại bị một tên đầu trâu mặt ngựa bắt giữ.

Con dâu ta một chút cũng không để ý đến khuôn mặt đen của bà vợ ta, vẫn say mê như trước: "...A, Romeo, ngươi vì sao lại là Romeo..."

Lão già như ta lại một lần nữa đứng ở giữa.

Bởi vì không có tư liệu, lại không biết bọn họ là ai, cho nên căn bản không thể thảo luận ra được kết quả gì cả. Cuối cùng bị con sâu "tò mò" ám ảnh mà lão già ta quyết định xâm nhập hang hổ, muốn tìm kiếm đáp án đến cùng.

Ước chừng hai giờ sau, khi tiếng chuông báo vang lên. Ta xung phong nhận việc thay thế bà vợ lên lầu thu dọn.

Ta cố gắng kiềm chế trái tim đang nhảy loạn, rón ra rón rén đi đến gian phòng kia. Chợt nghe thấy trong phòng truyền đến giọng hát nhẹ nhàng...

Happy birthday to you, my dear Thomas...

Là giọng của cô gái, thanh thúy mềm mại, hòa nhã dễ nghe.

Ta nuốt nước miếng, không vội vã gõ cửa, muốn nghe thử một chút.

"Được rồi, tôi cũng đã hát khoảng mười lần rồi... Ngài đừng nghiêm mặt nữa...Ngay cả gà mẹ cũng bị dọa không đẻ trứng được..." cô gái sau khi liều mạng nói xong lời này, chính là nam nhân kia nói, nhưng giọng nói của hắn trầm thấp, với lỗ tai già cỗi của ta hiển nhiên là không thể nghe nổi.

Ta vội vàng gõ cửa, vừa thu dọn bánh ngọt và nến, vừa nhìn trộm hai người bọn họ:

Bọn họ ngồi bên cạnh lò sưởi, tựa vào nhau cùng nói chuyện, ngón tay nam nhân đang cuốn lấy mái tóc quăn của cô gái, sắc mặt dịu dàng - xem ra đã bị dụ dỗ, cô gái này bản lĩnh thật giỏi!

Ta cũng không dám ở lại lâu, chạy nhanh ra ngoài.

Sau khi trở về, cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện lại chỉ có một cây nến bị đốt. A? đây là ý gì? Hắn chỉ có một tuổi? hay là có ý gì khác?

Được rồi, có lẽ ta không thích hợp làm trinh thám, cái gì cũng không tra được.

Sáng ngày hôm sau, bọn họ sẽ tính tiền rời đi.

Sắc mặt nam nhân kia vẫn không tốt, không nói gì cả, còn nhẹ nhàng bâng quơ vứt cho ta một bọc tiền lớn, ta vừa mở ra nhìn nhất thời vui đến mức dựng ngược lông mày - cái người này,.....tổn thất mấy hôm nay coi như được đền bù toàn bộ.

Cô gái rất lễ phép, trước khi đi còn nói chuyện với chúng ta một lúc, nói cảm ơn chúng ta đã quan tâm, xin lỗi về việc bọn họ đã gây phiền toái, còn khen đồ ăn rất ngon...

Nghe đến đây bà vợ ta liền rưng rưng nước mắt, hận không thể đi cùng cô gái.

Ta nghe thấy cũng cảm động, đầu năm nay làm gì có đứa trẻ nào lễ phép như vậy? Nếu không ....ta cho bọn họ một chút phúc lợi...

Không đợi ta nghĩ xem có nên chiết khấu cho bọn họ hay không thì họ đã đi ra khỏi cửa.

Cô gái cẩn thận kéo lại áo cho người kia, còn hắn thì nhẹ nhàng đội chiếc mũ nhung lên cho cô, còn nhẹ nhàng vuốt mái tóc quăn dài của cô, xoa xoa khuôn mặt đáng yêu, vén tóc ra sau tai.

Sau đó, bọn họ đẩy cửa đi khỏi.

Giống như khi bọn họ đến, cửa vừa mở liền mang theo một trận gió lạnh thấu xương, lại làm cho ta run rẩy một hồi.

****

Vài ngày sau, ta và con dâu vẫn tò mò chuyện này như cũ.Vì không thể kiên nhẫn, ta mang theo hai chai rượu mận đi đến nhà lão Nicolas, muốn thử xem có hỏi ra được cái gì không. Lão già kia bình thường rất dễ nói chuyện.

Ta hỏi xã giao lão già kia mấy vấn đề, ai biết được miệng lão lại kín như bưng, giống như trong miệng có ngọc trai vậy. Vừa không nói tên của bọn họ , cũng không tiết lộ quan hệ của họ, cũng không chịu nói bọn họ với lão đã nói chuyện gì.

Ta có cảm giác thật phí hoài hai chai rượu mận kia.

Cuối cùng, không thể nhịn được nữa, ta mới hỏi một câu: "...Vậy ông sao lại đột nhiên hiếu khách như vậy? Lại còn dùng xe ngựa mời bọn họ đến dùng cơm...Đổi tính?"

Lão Nicolas liếc trắng ta một cái, nói: "Ông thì biết gì, cô gái kia cho ta một món quà lớn"

"Quà gì?"

"Lời đề tựa mộ của ta!!!" lão Nicolas rất cao hứng.

AAAAA!!!! Ta ngược lại trừng mắt nhìn cái lão già bất tử kia.

....

Nhiều năm về sau, ta và bà vợ cũng có một đứa cháu nội, mà con dâu ta sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng cũng quyết định là một nhà văn nghiệp dư, cũng tiếp nhận quản lý quán trọ của ta.

Cái người bạn của nó Rita Skeeter sẽ thường xuyên đến đây thu thập một ít tư liệu, đồng thời cũng làm ngân quỹ nhà ta thâm hụt một ít. Bởi vì có tính tình "bát quái" (nhiều chuyện) của nó mua vui nên khi về già, hai vợ chồng chúng ta cũng hoan nghênh nó đến.

Một ngày nào đó, khi chúng ta biết được thân phận của hai người kia, cả nhà ta đều vô cùng khϊếp sợ. Hơn nữa cũng cảm thấy may mắn, nguy hiểm, thì ra người mà chúng ta tiếp đón lại là một đại nhân vật như vậy!!!

Vấn đề ta quan tâm bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải đáp, cảm ơn trời đất!!!

Cuộc sống về già của ta cũng vô cùng hạnh phúc.

Ta và vợ mình vô cùng khỏe mạnh, con dâu ta cũng không lấy tiểu thuyết của nó ra mà tra tấn ta, con trai ta tham gia phát minh chế tác một loại chổi bay siêu nhanh. Còn có, cháu của ta cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện mấy thế hệ của gia đình chúng ta, trở thành một cầu thủ Quidditch xuất sắc.

A, thuận tiện nói luôn, tên của cháu trai ta là Oliver Wood!!!

Người ta thường gọi là Sao chổi Halley !!! Sao, uy phong không ?