Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 61: Người lương thiện nhất nhà Slytherin

Trong hộp quà hôm đó là một thanh đoản kiếm (kiếm ngắn).

Cũng không dài hơn cái đũa phép của Abigail bao nhiêu, trên thân kiếm khắc những hoa văn tinh xảo bằng bạc, chuôi kiếm được khảm một viên ngọc lục bảo, xung quanh được bao phủ bởi một vòng chỉ bạc tinh tế.

Viên ngọc lục bảo kia có màu xanh biếc, giống như phỉ thúy, lúc sáng lúc tối, không ngừng lóe sáng, nhưng lại khác ánh sáng huỳnh quang của đèn điện.

Mũi kiếm nhỏ, sắc nhọn, phẳng, không có rãnh, bóng loáng, soi được cả bóng người.

Không có vỏ kiếm

Cái thanh kiếm này có một cái tên rất động lòng người : Tự thủy liên hoa (vượt qua cả thời gian)

Đây là kết quả mà Abigail tra cứu cả ngày trời trong thư viện có được. Snape đang ra sức giúp đỡ giáo sư Horace nên cô có thể yên tâm cả ngày tra cứu mà không bị ai quấy rầy.

Trước mặt cô lúc này là quyển: "Ân đức của Merlin - những người có tay nghề giỏi của thế giới phù thủy", kể về những tác phẩm của những nhà chế tác tài giỏi, vĩ đại bao gồm cả pháp sư và yêu tinh.

Quyển sách cũ này được bảo quản rất tốt, được đặt ở một giá sách khuất tầm mắt. Abigail phải dùng sức lực rất lớn mới có thể lôi nó xuống được, cả đầu và mặt đều hứng chịu cả một lớp bụi dày. Tất cả là vì lão Dumberdore đi ra ngoài, không có ai để hỏi, nên Abigail đành phải tự mình tìm kiếm nguồn gốc của món quà này.

Trên sách có ghi lại:

"Tự thủy liên hoa dùng bảy phần "bạc quý" ba phần "tinh thiết" chế tạo thân kiếm, lại dùng ngọc lục bảo tìm được dưới đáy biển khảm vào chuôi kiếm, là một vũ khí có sức sát thương và pháp lực rất mạnh, là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh xảo."

Đây là tác phẩm của nhà chế tác - một "bạch" pháp sư vĩ đại cùng gia tộc yêu tinh cùng hợp tác làm ra, không lâu sau khi chế tạo được nó thì gia tộc yêu tinh xảy ra bạo loạn. Bởi vì có quan hệ gần gũi với gia tộc yêu tinh nên vị pháp sư kia cũng bị kéo vào cuộc chiến đó.

Sau cuộc chiến, rất nhiều tác phẩm của gia tộc yêu tinh và vị pháp sư kia đều bị thất lạc mất. Tự thủy liên hoa chính là một trong số những tác phẩm đó.

Những điêu khắc trên thân kiếm được làm vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ, cao quý. Được chế tạo từ công nghệ đúc tuyệt vời của gia tộc yêu tinh, là công nghệ hoàn thiện nhất thời kỳ đó, là một trong những tác phẩm cuối cùng của những kỹ thuật kia.

Đối với tác phẩm có giá trị vô giá của một pháp sư vĩ đại, không biết vì sao người luôn tham tiền như Abigail cũng không có chút hứng thú nào. Bàn tay nhỏ bé của Abigail nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm, thở dài, rầu rĩ không vui.

Abigail biết lừa gạt người khác là không đúng. Nhưng kẻ bị lừa là kẻ xấu thì sao?

Abigail rối rắm

*********

Sắp đến tháng 12, thời tiết càng ngày càng lạnh. Tuy vậy, môn chăm sóc sinh vật thần bí vẫn bị bắt học ngoài trời.

"Hôm nay chúng ta học về thằn lằn biến hình. Bây giờ ai có thể nói một chút đặc điểm của loài sinh vật này?", giáo sư cao lớn, thô kệch Kate Bern đặt câu hỏi, ông dùng mấy ngón tay còn sót lại nắm lấy cái đuôi của con vật xanh biếc.

Abigail lập tức lột găng tay bằng da ra, giơ cao tay lên. Giáo sư rất vui vẻ bảo cô trả lời.

"Thằn lằn biến hình là một loại thằn lằn, thường dài 10 tấc Anh (= 10 inche), có thể tìm thấy ở Anh và Israel. Nó có khả năng co cơ thể lại, cho nên không bị Muggle phát hiện. Đồng thời da của nó có thể dùng làm bao da và túi đựng tên. Nếu người lạ động vào nó (cái bao da) có thể tự động co lại, do đó rất được phù thủy ưa thích"

Abigail trả lời rất nhanh chóng, đáp án giống như được chép trong sách ra vậy, đây chính là nguyên liệu để chế tạo ví da!!! (đồ vật Abigail thích nhất)

"Hoàn toàn chính xác!!! Slytherin thêm 5 điểm!!!", giáo sư Kate Bern vui mừng, có một cô bé xinh đẹp như búp bê tham gia khóa học của hắn, làm cho vị lão sư già như hắn có an ủi rất lớn. (ý nói những người học môn này đều là những người có vẻ ngoài thô kệch)

Tiếp theo giáo sư yêu cầu học sinh của mình rửa sạch con thằn lằn, thậm chí là đổi da của chúng.

....

"Bạn cầm dao làm gì?", Lupin hoảng sợ nhìn Abigail "hung thần ác sát" cầm dao trên tay.

"Không phải là đổi da cho nó sao?", Abigail thành thực đáp.

"Nhưng cũng không cần dùng dao nha!!!", Lupin gắt gao che chở cái hòm có mấy con thằn lằn đang run rẩy.

"Không làm thịt nó thì sao mà lột da được?", mắt Abigail lộ ra vẻ hung ác dùng dao chỉ vào cái hòm có mấy con thằn lằn đang co lại một đống.

"Lupin, mình biết cậu rất thiện lương, nhưng mà chúng ta cần phải tắm rửa cho chúng. Nếu chúng ta có thể lột da chúng thì có thể được nhận thêm điểm, còn có thể miễn không phải làm bài luận văn cuối khóa!!!", Abigail tân tình khuyên bảo.

"Cho nên, tuy rằng mình cũng rất thương tình chúng nó nhưng mà... chúng ta nhất định phải cố nén đau thương, dũng cảm mà đối diện, sau đó hóa bị phẫn thành sức mạnh, một đao đi xuống nhanh gọn, cố gắng giảm bớt đau đớn cho chúng nó...", Abigail một tay nắm dao, một tay vỗ vỗ bả vai Lupin an ủi.

Cô còn đang muốn thao thao bất tuyệt khuyên bảo, mặt Lupin đã xanh mét giống như mấy con thằn lằn, hắn thở dài một hơi nói:

"Nếu bạn thực sự chém một dao này xuống, chúng ta chẳng những bị trừ điểm mà còn bị phạt viết thêm ít nhất 50 tấc Anh luận văn!!!"

"A???!!!!", Abigail kinh hãi.

"Nếu mỗi cái túi đựng tên và bao da đều cần gϊếŧ chết thằn lằn để làm thì không biết có biết bao nhiêu thằn lằn biến hình bị gϊếŧ rồi. ..", Lupin tiếp tục thở dài, "Thằn lằn biến hình từ nhỏ đến lớn cần lột da rất nhiều lần, nhưng thằn lằn biến hình trưởng thành vi thường xuyên thân thể co lại mà hằng năm vẫn phải lột đi mấy lần da"

Abigail ngẫm lại thì thấy đúng như vậy.

Lupin còn nói cho Abigail biết, lúc đầu những vị phù thủy kia chính là chờ cho đến khi Thằn lằn tự lột da rồi mới đi thu hoạch, sau đó lại phát hiện, nếu có người tác động vào quá trình lột da của nó thì độ co dãn của da sẽ càng tốt hơn, vì vậy bắt đầu thuê nhân công nuôi dưỡng sinh vật này, bắt đầu thu hoạch da theo kiểu mới (dùng thủ thuật bắt thằn lằn lột da sau đó lấy).

Abigail nghe thấy thì vô cùng bội phục, liền nói: "Đúng là lợi hại, sao cậu biết rõ như vậy??!!!"

Lupin vừa cúi đầu xử lý con thằn lằn còn đang giãy dụa, vừa khiêm tốn nói: "Mình cũng không phải tài giỏi gì cả. Gia tộc của Sirius có làm ăn về loài thằn lằn biến hình này, hắn nói cho chúng ta biết. Nhà bọn hắn hàng năm cũng thu lợi rất nhiều từ việc này..."

Abigail rất là hâm mộ, Black gia đúng là rất thực tế. Xem ra ánh mắt của ông bà Green đúng là rất tốt, dòng họ này vừa có tiền lại cao quý...

....

Abigail và Lupin cũng hợp tác trong khóa học này cũng được một thời gian ngắn. Lúc đầu là bởi vì Lupin có lòng tốt, không nhìn được Abigail khua chân múa tay, cho nên thường xuyên đến giúp đỡ.

Nhưng mà từ sau khi Abigail cứu mạng Potter, Lupin lập tức đối với người bạn học này rất nhiệt tình, mỗi lần học chung đều ra sức giúp đỡ.

Thật ra hắn hy vọng có thể giúp Abigail xử lý những sinh vật kỳ lạ, có chút nguy hiểm, giống như bằng mã, hay là Hãi mã heo. Như vậy hắn có thể cứu Abigail một mạng, báo đáp một chút ơn cứu mạng Potter.

Abigail cũng rất thức thời, lập tức hoan nghênh cái người chưa từng nhiệt tình giúp đỡ ai như hắn đến trợ giúp. Vì thế.... Một nhóm được tạo thành gồm một người nhà Slytherin, một người nhà Gryffindor, điều này làm cho rất nhiều người "mở rộng tầm mắt"

Nhưng mà, sau vài lần hợp tác, Lupin phát hiện Abigail khi không "xấu miệng" thì cũng tốt lắm. Hơn nữa trên thực tế, nếu cô nguyện ý thì còn có thể làm cho nhiều người thích thú.

Trong đó bao gồm giáo sư Kate Bern và hắn. Người trước thì mỗi lần cô học đều cộng thêm điểm cho cô, người sau thì không biết từ lúc nào đã coi cô là bạn mình. Rất nhiều điều có thể nói cho cô biết, dù cô là một người nhà Slytherin .

Trong những lần nói chuyện, vấn đề lặp đi lặp lại nhiều lần nhất chính là vấn đề tình cảm của Sirius. Lupin đã ám chỉ rất nhiều lần, chỉ tiếc người kia vẫn không muốn hợp tác, toàn giả ngu, chưa bao giờ thực sự nói đến.

Một lát sau, Abigail đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức buông thằn lằn ra, ngẩng đầu lên hỏi: "Đúng rồi, Lupin, nếu cậu đã biết rất rõ về thằn lằn biến hình như vậy sao lúc nãy không trả lời câu hỏi của thầy?"

Lupin lại cúi đầu, động tác cũng không ngừng lại chút nào, hắn nhỏ giọng nói: "Mình không muốn người khác chú ý... Mình, mình, như vậy cũng tốt lắm..."

Abigail ngừng tay, nhìn sắc mặt không tốt và đôi mắt thâm đen của hắn - mấy hôm trước đúng là đêm trăng tròn. Đây đúng là một đứa trẻ số khổ.

Thấy Lupin đang tự thương hại và buồn bã, cô đột nhiên ảm thấy đồng tình, thốt ra: "Trở thành người sói cũng không phải lỗi của cậu!!"

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Abigail liền hối hận, đúng là gặp quỷ mà!!!

Sắc mặt Lupin lập tức tái nhợt, trở nên giống như người chết, đồng tử nháy mắt mở lớn, bộ dạng vô cùng dọa người. Nếu lúc này trong tay hắn có con dao thì trông rất giống một tên sát thủ.

Abigail không khỏi sợ hãi tới mức lùi lại hai bước, vỗ vỗ ngực tự trấn an.

Lupin thấp giọng gằn lên: "Sao ngươi lại biết?", bí mật này thế mà lại có người phát hiện ra, vậy hắn, hắn, hắn,... làm sao bây giờ? Hắn không muốn rời Hogwarts!!

Abigail bình tĩnh đáp: "Ông nội mình là bạn của giáo sư Dumberdore!!!"

Cô chỉ nói sự thật, những điều khác cũng chưa nói ra, liền đạt tới kết quả vu oan (cho Dumberdore). Cô tin Lupin sẽ không dám đi hỏi lão Dumberdore.

Lupin nghe xong, ánh mắt lập tức ảm đạm, một câu cũng không nói, cúi đầu, bộ dạng mờ mịt.

Abigail không đành lòng, nói: "Chuyện này mình đã sớm biết, cậu yên tâm. Mình chưa nói cho ai cả. Ngay cả Snape!!!"

Lupin ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc, vừa hy vọng lại có một chút khó hiểu, cẩn thận hỏi: "Bạn, bạn chưa nói cho ai biết?"

"Đúng vậy, mình chưa nói với ai cả!!", Abigail nói với giọng nghiêm túc xưa nay chưa từng có, "cho dù là người bạn tốt nhất của mình, Sev. Trừ phi hắn gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng hoặc cậu đồng ý, nếu không mình tuyệt đối sẽ không nói ra!!!"

Những lời này là thật, Abigail đúng là chưa nói cho ai hết, đối với sự khổ sở của hắn, Abigail cảm thấy chính mình có nghĩa vụ phải giữ bí mật cho hắn. Cô còn giơ một tay lên nói:

"Mình có thể thề, lấy.... ưm, lấy đầu của mình để thề, nếu mình tùy tiện nói cho người khác biết, thì mình sẽ lập tức rụng hết tóc, trở thành một người đầu hói! Xin thề, xin thề!!!"

Lupin bật cười, không khí khẩn trương lúc trước lập tức biến mất. Đối với một cô gái đang trong thời kỳ trưởng thành mà nói, thì lời thề kia còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Lupin lúc này mới thả lỏng, sau đó sâu kín nói: "Bạn không sợ mình sao? Ách,... Mình là người sói!!"

"Đương nhiên không sợ, bây giờ cũng không có trăng", Abigail không thèm quan tâm nói: "Về phần đêm trăng tròn... chỉ cần mình không kết hôn với cậu, thì nhất định sẽ không bị cậu cắn chết lúc đang ngủ!!!"

Lupin lại bị chọc cười, không khỏi bật cười ra thành tiếng: "Làm sao có thể?" (làm sao hai người có thể lấy nhau)

Nếu không Sirius sẽ cắn chết hắn!!! (ặc, chó nhà với chó sói cắn nhau???)

Abigail nghe vậy, lập tức dựng thăng lông mày, hai tay chống nạnh, hờn giận nói: "Cái gì gọi là "làm sao có thể"? ý của cậu là mình không xứng với cậu?"

Lupin xua tay, vội vàng giải thích: "Không, không ,không, không phải, ý của mình là phải... phải,... mình sẽ không kết hôn với cậu..."

Abigail giận: "Nói khẳng định như vậy? Lupin, cậu thực sự chắc chắn như vậy? Xem ra nhất định là mình có khuyết điểm gì đó làm cho người khác chán ghét phải không?"

Lupin càng thêm luống cuống, gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nói cũng không rõ ràng nữa: "Không, không, không, mình không có ý này. Bạn tốt lắm, không có khuyết điểm gì hết!!!"

Abigail nhín lông mày, đắc ý nói: "Vậy thì ý là cậu muốn kết hôn với mình!!!"

Lupin sợ tới mức hồn vía lên mây, mồ hôi như mưa, vội vàng nói: "Không phải, không phải, mình không muốn kết hôn với bạn!!"

"Thì ra mình thực sự có khuyết điểm!!!"

"Không có, bạn không có khuyết điểm gì hết, bạn là hoàn mĩ không một chút sứt mẻ gì cả!!!"

"Vậy là cậu muốn kết hôn với mình!!!!"

"Không phải, mình không muốn kết hôn với bạn"

"Thì ra mình đúng là không tốt!!!"

...

Lupin sắp điên rồi, hắn cảm giác được rằng việc hắn thấy Abigail không có khuyết điểm gì với việc không muốn kết hôn với cô không có chút liên quan gì cả. Không muốn kết hôn với cô cũng không phải là chê cô có khuyết điểm gì đó. Nhưng mỗi lần đều bị Abigail giành nói trước, hắn không thể giải thích được. Càng nói càng gấp, càng hoảng hốt, càng hoảng lại càng nói sai, hắn, hắn, hắn....

Abigail nhìn Lupin gấp đến mức muốn chết, con thằn lằn trong tay hắn sắp bị hắn bóp chết đến nơi, trong lòng rất vui, nhịn không được ôm bụng cười ha ha.

Lupin sửng sốt, lúc này hắn mới biết bản thân bị trêu chọc, nhưng tính tình hắn rất tốt, không có tức giận. Chỉ là lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Merlin, nữ sinh đúng là còn nguy hiểm hơn cả sinh vật nguy hiểm cấp XXXXX, rất đáng sợ!!!

Tuy vậy, nghĩ lại thì thấy không khí khó chịu lúc đầu đã không còn dấu vết nữa, hắn vốn là đang cảm thấy đau khổ vì thân phận người sói của mình, nhưng đáng tiếc là cái cảm xúc đó hiện đã biến mất không thấy tung tích.

Hắn ngẩng đầu, chân thành nói với cô gái đang lột da cho thằn lằn bên cạnh: "Abigail, cảm ơn bạn, bạn.. bạn là người tốt!!!"

Xem ra Slytherine cũng không xấu sa như hắn nghĩ, ít nhất thì Abigail cũng sẽ không phải người xấu.

Lúc này giáo sư Kate Bern đi tới, nhìn thấy cái hòm trước mặt hai người bọn họ đã được xử lý gần hết, vui vẻ nói:

"Tốt lắm, tốt lắm, làm rất tốt, những lớp da này không bị hỏng một chút nào, thật sự là rất tốt!!!"

Abigail lập tức ngẩng đầu, đối với vị giáo sư vừa thô kệch vừa đáng yêu này bày tỏ:

"Giáo sư, con thực sự rất bội phục ngài. Có thể nuôi dưỡng những con thằn lằn này tốt như vậy. Thời gian cũng rất chuẩn xác, bọn con vừa mới tiếp xúc thì những con thằn lằn này liền thay da, thật sự là rất giỏi.... Bọn con có thể luyện tập được việc này cũng nhờ công của ngài!!!"

Giọng nói của Abigail chân thành tha thiết, ngay cả chính bản thân cô cũng phải tin. Dù là ai cũng sẽ cảm thấy cô đang nói thật , huống chi là cái người giáo sư già hồ đồ này.

Giáo sư Kate Bern quả nhiên là vô cùng vui sướиɠ khiêm tốn, khi rời đi mặt mày cười như hoa hướng dương. Giọng cười sang sảng, cười to nói:

"Thật tốt lắm, Green, trò thực sự là một học sinh vô cùng khiêm tốn. Slytherine cộng thêm mười, à không, cộng thêm hai mươi điểm. Trò có thể không cần làm bài tập hôm nay!!"

Tiếp theo hắn nhìn thấy con thằn lằn đang hấp hối trong tay Lupin, cau mày nói: "Lupin, trò đang làm gì đó, muốn gϊếŧ chết con thằn lằn này sao?"

Lupin vừa ra khỏi hang hổ lại vào hang sói, vô cùng kích động, lắp bắp nói không lên lời: "Con, con, con...."

Abigail đứng cạnh, cười như ánh mặt trời, ngọt ngào nói: "Giáo sư, đừng trách hắn. Con nghĩ là hắn quá căng thẳng mới vậy!!!"

Tiếp theo lại thở dài, nhìn Lupin kiểu "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" nói: "Con vẫn nhắc nhở hắn phải dùng tâm để làm. Đáng tiếc...Ai~~ cậu Lupin... cậu nha"

Giáo sư Kate Bern trừng mắt nhìn Lupin một cái, nói: "Gryffindor trừ 5 điểm. Cộng thêm 20 tấc Anh báo cáo. Cậu Lupin, cùng chung một tổ mà tiểu thư Green đây xử lý thằn lằn tốt như vậy, cậu lại gần như bóp chết nó, cậu nên học tập bạn học nhiều hơn!!!"

Sau đó phủi tay bỏ đi mất.

Lupin suýt nữa thì rơi lệ, cúi đầu nhìn con thằn lằn đang trợn trắng mắt, sủi bọt mép trên tay, hắn rất muốn ngửa mặt lên trời hú một tràng.

Oa oa oa... Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi. Slytherin chính là Slytherin, dù có xinh đẹp đến đâu thì bọn họ cũng vẫn giống nhau cả!!!!