Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 55: Chuyện tình trên sân quidditch

Abigail cảm thấy trong mối quan hệ giữa nam và nữ, diện mạo chính là một ưu thế quan trọng. Hoàn cảnh của Abigail chính là ví dụ tốt nhất. Vì cô ghét bị người khác dây dưa mà luôn cố biểu hiện hung dữ một chút. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được mấy nam sinh trong trường, người trước vừa ngã xuống, người sau liền tiến lên tiếp tục theo đuổi.

Chẳng lẽ bởi vì Abigail có tấm lòng lương thiện, hay giúp đỡ người khác mà bọn họ tiến lên theo đuổi? Quá không thực tế rồi!!! Chẳng qua đều là vì dung mạo của Abigail Green mà thôi.

Abigail kiếp trước có ba người anh họ, bốn người em họ, cả nhà vừa vặn có "bảy anh em nhà hồ lô"(tên một bộ phim hoạt hình). Dựa vào kinh nghiệm của nhóm người này, Abigail đưa ra một kết luật bất đắc dĩ "chỉ cần có một khuôn mặt dễ nhìn, cũng có thể ăn nhiều hơn hai chén cơm"

Bề ngoài không phải là quan trọng nhất, nhưng cũng cực kỳ quan trọng, nhất là đối với những chàng trai đang trưởng thành, diện mạo chính là một chiếc chìa khóa, có lẽ sau khi mở cửa vào phòng hắn sẽ không cần chìa khóa nữa. Nhưng điều kiện tiên quyết phải là khi hắn vào phòng và phát hiện bên trong còn đẹp hơn so với hình dáng nhìn bên ngoài.

Abigail rất thích một câu nói: đàn ông có lẽ sẽ yêu một cô gái xinh đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng người mà họ lựa chọn cuối cùng chính là người làm cho họ cười!!!

Abigail đã đem đạo lý này ra giáo dục Lucy một phen, mãnh liệt đề nghị Lucy chỉnh trang lại diện mạo, sửa sang lại bề ngoài.

Không cần lúc nào bộ dáng cũng hung dữ, nghênh ngang; không cần phải thể hiện sự dũng mãnh và thể lực thái quá, con gái phải ra dáng của con gái.

Nếu dung mạo sinh ra đã kém cỏi thì sau này có thể cải thiện, kỹ thuật trang điểm của Muggle rất thần kỳ, có thể biến xấu thành đẹp, ba phần dung mạo, bảy phần ăn mặc, nếu thực sự không được nữa thì có thể đi Hàn Quốc phẫu thuật. Hơn nữa trong thế giới phù thủy nhiều thứ như vậy, nhất định là không thành vấn đè.

Thuận tiện nói một câu, mấy hôm trước Abigail không biết tại sao Lucy Steele đột nhiên đối xử với cô rất thân thiện, mặc dù cô ấy vẫn rất thô lỗ, nhưng Abigail cảm thấy được cô ấy rất chân thành, cô liền vui vẻ tiếp nhận. Vì vậy mới có phần dạy dỗ nói trên.

Lucy vô cùng phối hợp, dưới sự trợ giúp của Abigail và "thục nữ" Sylvia cố gắng thay đổi, không ngừng chuyển biến theo từng ngày. Đương nhiên Abigail cũng không gây áp lực thái quá, nếu thay đổi hoàn toàn tính cách thì như vậy sẽ không còn là Lucy nữa rồi.

Hôm nay là thứ bảy, cũng là lần đầu tiên Abigail cùng huấn luyện tập thể cùng cả đội. Sân bóng Quiddtch của trường không thể tùy tiện là có thể sử dụng, nhưng đội phó Parkinson đã đặt trước sân bóng vào ba giờ chiều. Vì thế Abigail ngủ qua trưa liền thu xếp mọi thứ, cầm cái chổi mới của người nhà đưa, đi ra ngoài.

Đội bóng Slytherin tập hợp tại phòng thay đồ, sau đó chậm rãi đi đến sân bóng, trên đường đi còn cười cười nói nói vui vẻ. Các đội viên cũ đều rất hoan nghênh hai cô gái mới gia nhập, đặc biệt là cô gái xinh đẹp kia (Abigail).

"A, đầu của ta choáng váng, ánh mắt cũng bị lóa hết rồi!", một đàn anh lớn tiếng rêи ɾỉ.

"Sao lại vậy? Mặt trời hôm nay cũng đâu có gắt?", một tấn thủ ngạc nhiên.

"Có cô em xinh đẹp như vậy đứng ở đây, chiếu sáng đến mức ta không thể mở được mắt ra rồi!", hắn buông lời tán tỉnh.

Nhóm nam sinh đều cười to, Lucy hung hăng liếc bọn họ - tất cả nam sinh đều là heo!!!

Nhưng Abigail không chút xấu hổ nào, còn gật đầu ra vẻ đồng ý, ngẩng đầu hồn nhiên hỏi: "Nếu không, anh hãy đeo kính râm đi! Đầu sẽ không choáng nữa... nhưng mà nhìn anh lại giống như người mù vậy!!"

Nam sinh kia ngạc nhiên, còn cả đội bóng lại một phen cười vang. Abigail cũng không phải quả hồng mềm, muốn nắn thế nào thì nắn.

Tháng chín là thời điểm sân bóng đẹp nhất, thảm cỏ xanh mượt, gió nhẹ ấm áp, thời tiết rất đẹp. Abigail từ xa đã nhìn thấy Snape ngồi trên khán đài, trên đầu gối vẫn còn để quyển sách, chắc là hắn mới đi thư viện về. Hắn vẫy tay chào Abigail, Abigail cũng vui vẻ chào lại. Snape đúng là có chút tiến bộ, không đi thư viện mà đến đây cổ vũ cho lần đầu tiên cô luyện tập.

Vừa đi vào sân bóng, Abigail liền thấy bóng dáng của những người mặc quần áo cầu thủ màu đỏ, đó là đội Gryffindor, bọn họ tập luyện từ lúc ăn cơm trưa đến ba giờ chiều. Hiện tại bọn họ đang lục tục xuống đất. Bắt đầu vào sân, đội trưởng Malfoy bước lên cùng chào hỏi với đội trưởng Gryffindor.

Abigail nhanh mắt nhìn thấy Potter cũng đứng bên trong, hắn trừng mắt nhìn cô, vì vậy Abigail cũng trừng mắt nhìn lại.

"A! Ngay cả lúc huấn luyện "Snivellus" cũng đến cổ vũ cho cô! Hay các người là người yêu?", một giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, không cần quay đầu lại nhìn Abigail cũng biết là ai, cô rất bội phục cái tên không biết sống chết này, vì thế Abigail bày ra vẻ tò mò hỏi:

"Vì sao lại nói vậy? Bởi vì hắn đến sân bóng tìm ta mà chúng ta chính là người yêu? Cậu Black?"

Theo sau Sirius là Lupin và Pettigrew, chắc bọn họ cũng tới tìm Potter, kết quả vừa đúng lúc nhìn thấy Abigail, tiếp theo lại thấy Snape ngồi trên khán đài, Sirius nhất thời có chút tức giận.

Hắn trợn mắt hỏi: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Abigail cố ý như bừng tỉnh: "A, thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi! Như vậy, cậu tới đón cậu Potter đây? Chẳng lẽ hai người cũng là người yêu?", giọng nói vang lên, hai tay còn ôm mặt, vẻ mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Giọng nói trong sáng của Abigail vừa vang lên, làm cho các thành viên của cả hai đội bóng cùng nghe thấy, vốn dĩ còn đang ồn ào nói chuyện, bỗng chốc im bặt, chỉ nghe thấy tiếng thờ dốc của mấy nam sinh nào đó. Có mấy người đang uống nước, nghe thấy Abigail nói liền phụt hết cả ra, liên tục ho khan. Cái suy đoán này rất là dọa người nha!!!!

"Cô, cô nói bậy bạ gì đó?", Sirius hét lớn, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày đỏ bừng.

"Chẳng lẽ không phải cậu Potter?", Abigail giật mình, "Chẳng lẽ người cậu đang tìm là người khác? Người trong lòng của cậu là người khác sao?", Abigail quay đầu nhìn xung quanh những cầu thủ nhà Gryffindor, mở to hai mắt giống như thực sự đang tìm kiếm.

Toàn trường nhất thời truyền đến tiếng tức giận, cái suy đoán này đang lan ra phạm vi rộng hơn.

Các đội viên Slytherin cũng mau hiểu ra, hơn nữa vô cùng phối hợp, Abigail vừa dứt lời, bọn họ cũng vô cùng phối hợp nhìn mấy người Gryffindor xung quanh kia, ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt kỳ lạ, giống như đang tìm kiếm người tình của Black thật. Nhóm người Gryffindor vô cùng tức giận, lại xấu hổ, liên tục lui về sau, muốn chối bỏ quan hệ với nhóm người nào đó.

Malfoy chào hỏi đội trưởng Gryffindor, đang bắt tay hắn, vừa nghe Abigail nói bậy, Malfoy lập tức rút tay lại, đồng thời lấy khăn tay ra lau tay, vẻ mặt chính trực, giọng nói trầm trọng: "Thật xin lỗi, ta có vị hôn thê rồi!".

Đội trưởng Gryffindor ngẩn ngơ, nhảy lên một cái, tức giận hét lớn: "A, A, ngươi lui về sau làm gì? Ta cũng có bạn gái rồi! Không phải ta, không đúng, không phải chúng ta!"

Potter nghe thấy cũng nổi giận hét lên: "Cô nói bậy bạ gì vậy? Không được hủy hoại danh dự đội bóng của tôi".

Đội phó Parkinson tiến đến gần Abigail, âm thầm cổ vũ: "Cứ tiếp tục đi, không cần khách khí. Trở về có thưởng!".

Lúc này, xung quanh đều rất hỗn loạn, tất cả đều nhao nhao lên tiếng.

Snape phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng chạy tới, nghe thấy Abigail bày ra vẻ mặt hiểu biết, lý giải nói: "Ai nha, không cần giải thích, tôi hiểu được. Chuyện các cậu yêu nhau, các cậu cũng rất khó xử..."

Potter và Sirius vô cùng tức giận, dậm chân tại chỗ, cũng không nói được câu nào phản bác lại. Bốn phía cũng truyền đến tiếng cười nhạo, còn có vài tên Gryffindor cười trộm, không dám cười ra tiếng, nhịn đến mức mặt mày đỏ bừng.

Abigail giọng nói tràn đầy thương cảm, phóng đại đoạn tình cảm này lên:

"Tôi có thể lý giải được, muốn các ngươi thừa nhận trước mặt mọi người rất khó khăn, nhưng mà tình yêu mà, không vấn đề gì cả! Cho nên, không cần lo sợ, không cần kinh hãi, không cần kiêng kị ánh mắt người khác, cứ dũng cảm đối diện với tình cảm của bản thân, yêu nhau thật chân thành đi! Tất cả mọi người đều chúc phúc cho các cậu!!!"

Tài ăn nói bậy bạ của Abigail chính giáo sư Sinistra(giáo viên môn chiêm tinh học đó) đã lĩnh giáo qua, mấy cái tên ngu ngốc này thì làm sao có thể chịu được.

Potter và Sirius mặt đang xanh mét chuyển thành màu đen, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, mắt cũng muốn phu lửa. Snape cũng nhịn không được cười ra thành tiếng.

Màn ra mắt mà đã muốn điên người, cũng may đội trưởng Gryffindor vẫn rất thông mình, vung tay lên, giải tán hết đội viên, ngay cả tổng kết huấn luyện cũng miễn. Các cầu thủ Gryffindor lập tức chạy toán loạn.

Phía sau, các cầu thủ Slytherin và khán giả cất tiếng cười vang.

Về sau, khi bọn họ (Potter và Sirius) đi qua sẽ có người chỉ trỏ: "Nhìn kìa... Chính là bọn họ..."

Và trong một thời gian dài sau đó, Sirius cũng không dám lộ diện tại sân bóng. Còn nhóm bốn người Potter thì cũng không tụ tập đầy đủ cả bốn người.

Đội phó Parkinson tổng kết: Lời đồn thật sự có lực sát thương quá lớn! Abigail làm tốt lắm, chúng ta nên học tập tấm gương của Abigail!!!

Nhưng Abigail thì không vui vẻ tí nào.

Abigail tưởng rằng chơi Quiddtch chính là ngồi trên chổi mà bay tới bay lui, nhưng mà sao thực tế lại còn khổ cực hơn cả thi chạy nước rút 800m vậy? Cô không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, đúng là các cầu thủ ngồi trên chổi, nhưng toàn thân lại vô cùng căng thẳng, nhất là tầm thủ.

Cô phải mở to mắt tìm kiếm cái trái bóng vàng Snitch chỉ to bằng trái bóng bàn, vừa phải đề phòng cái quả bóng bay loạn lung tung, có thể làm người ta vào bệnh xá nằm bất cứ lúc nào - trái Bludges, tấn thủ người ta còn có một cái gậy lớn để phòng thân, còn Abigail chỉ có thể dựa vào sự nhanh nhẹn của bản thân mà thôi.

Có mấy lần, Abigail đều suýt bị Bludges đánh vào, đổ một thân mồ hôi lạnh, tim gan cũng bị dọa đến mức thắt lại.

Vừa mới huấn luyện được một giờ, Abigail cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân mồ hôi lạnh và nóng đan xen, chân vừa chạm đất đã có cảm giác cả người không còn chút sức lực nào, giống như bị người ta đánh một trận tơi bời. Lúc đó, cái tên Malfoy đáng chết còn chạy đến vỗ vỗ vai cô nói: "Ngươi rất thiếu rèn luyện, người khác không như vậy đâu!". Đội phó Parkinson đứng bên cũng đồng ý, đưa cho cô một quyển sách có tên: "Làm sao để giảm bớt mệt nhọc khi huấn luyện"

Abigail khóc không ra nước mắt, cô xưa nay luôn chán ghét thể dục, từ nhỏ những lần đạt thể dục cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngày thường thì "Thắt lưng không động, chân không ra khỏi cửa một bước" lúc dùng đũa phép cũng chỉ cần nhúc nhích cổ tay và ngón tay là được, mà bây giờ lại phải hoạt động mạnh đến vậy. Mỗi lần đều giống như rơi xuống bùn lầy, xương sống, thắt lưng đều đau vô cùng, về đến phòng ngủ liền dính chặt lấy cái giường không dậy nổi nữa.

Đau nhức khắp mình mẩy, Abigail chợt nghĩ tới một chuyện, làm Tử Thần Thực Tử chắc không cần chơi Quiddtch nhỉ? Nếu không cần thì có lẽ cô sẽ suy nghĩ lại xem sao!!!

Dưới tình thế bị bắt "lao động" và huấn luyện, Abigail cũng không có thời gian lo lắng đến chuyện Voldemort. Từng ngày trôi qua, đến đầu tháng mười, cuối cùng Dumbledore cũng trở lại.

Lần này, Abigail không đạp cửa phòng hiệu trưởng, không phải vì sợ sự uy hϊếp của Dumbledore, mà cô nghĩ nên lén lút đến, không nên lộ ra việc cô thường xuyên ghé thăm phòng hiệu trưởng cho Voldemort biết.

Abigail vừa nhìn thấy bộ dạng của Dumbledore, vì sợ hãi mà thốt ra câu đầu tiên là:

"Ngài lại bị Voldemort đánh?"

Dumbledore suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình. Cái cô gái này đúng là không phúc hậu chút nào, cái gì gọi là "lại" hả?