Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 52: Ngươi thích ta sao?

Abigail đứng tại chỗ khổ sở đấu tranh, gian nan lựa chọn nên quay đầu bỏ chạy hay đi đến tự thú, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng nhận mệnh, dù sao trốn cũng không chạy được bao xa, Dumbledore lại không ở đây, những phù thủy khác thì không đủ sức. Thậm chí cả một nhóm phù thủy đến đây cũng chưa chắc có thể bắt được hắn, hơn nữa, chờ khi bọn họ chạy đến đây thì cô cũng đã sớm đi gặp mặt Merlin rồi.

Vì vậy Abigail nói với Melisa và Sylvia cô ở trong đám người hồi lâu rất mệt mỏi, muốn đi dạo một mình hít thở không khí, không thể cùng bọn họ đi xem các cửa hàng khác.

Sylvia quan tâm hỏi Abigail vài câu liền cùng Melisa đi trước.

Abigail nhìn hai người bọn họ đi rồi mới chậm rì rì đi đến bên cạnh người kia. Đứng đấy chờ hắn lên tiếng.

Voldemort cũng không nói gì cả, đứng lên, bộ áo choàng phù thủy được cắt may khéo léo bao quanh thân người hắn, thắt lại quanh thắt lưng, càng làm cho thân hình hắn cao ngất, giống như trong các bộ tiểu thuyết kiếm hiệp miêu tả, trông rất "ngọc thụ lâm phong".

Abigail bị chính tinh thần nghệ thuật của mình hù dọa.

Hắn hơi nghiêng người, nhẹ nhàng cầm tay Abigail, sau đó đi về phía trước, Abigail chỉ có thể thành thật đi theo.

Khi ngón tay thon dài của hắn nắm lấy tay cô, Abigail cảm thấy xương cốt trở nên lạnh lẽo, rụt tay lại một chút. "Người nào đó" một chút cũng không nhận thấy, ngược lại càng nắm chặt tay cô hơn.

Abigail cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Voldemort, chiếc mũ trên đầu hắn đã che đi nửa khuôn mặt, nhưng Abigail cao đến ngực hắn, nên vừa vặn có thể thấy được cái mũi cao cao và nửa khuôn mặt bị hủy hoại của hắn.

"Thomas chúng ta đang đi đâu vậy?", Abigail bất an hỏi, còn nhìn xung quanh, hoàn hảo, không có ai chú ý tới bọn họ.

"Quán Đầu Heo", Voldemort mỉm cười trả lời, cô bé kia dường như hơi tức giận, sao cái tay lại béo béo như vậy, rất mềm mại.

Abigail chấn động, lộ diện trước mặt biết bao người, vị chúa tể này có lá gan không nhỏ chút nào, tuy vậy Abigail vẫn vô cùng "chân chó" trầm trồ khen ngợi: "Rất khí phách, rất can đảm, ngài đúng là không việc gì không làm!"

Vuốt mông ngựa như vậy chắc là đúng nhỉ? Tiếp theo, Abigail chợt cẩn thận nhắc nhở:

"Ý tưởng của ngài rất ... có sức sáng tạo! Nhưng mà... tôi còn chưa trưởng thành, mà quán bar kia không cho những phù thủy vị thành niên vào. Vừa rồi tôi và mấy người bạn chỉ đi xung quanh đấy vài lần mà đã bị mất người canh ở cửa hò hét đuổi ra ngoài!".

Mấy người kia thật sự là vô cùng hung ác! Nếu các cô còn chậm chạp không đi, bọn chúng dường như sẽ xông ra chửi rủa.

Voldemort cười khẽ hai tiếng, nói:

"Không cần sợ, ta nói ngươi đi vào thì ngươi đi vào đi. Nếu họ không cho ngươi vào, ta sẽ hủy cái quán kia. Xem ai dám cản đường của Green đại tiểu thư nữa".

Abigail không biết hắn nói thật hay giỡn, sợ vị này thật sự máu huyết dâng trào mà quậy phá quán Đầu Heo, nói nhanh: "Đừng, đừng... có chuyện gì thì từ từ nói... Không nên động thủ!".

Voldemort nhìn bộ dạng ngốc của Abigail, cảm thấy đặc biệt thú vị, dùng sức nắm cái tay béo của cô, hài lòng khi thấy khuôn mặt sắp khóc kia.

Bất quá Abigail đã lo lắng vô ích, Voldemort đi mấy bước liền rẽ vào trong một góc nhỏ không ai để ý, sau đó mang Abigail độn thổ đi mất.

Chờ đến khi Abigail mở mắt ra, cô phát hiện hai người bọn họ đang đứng ở trong một tầng lầu nhỏ. Phòng không lớn, nhưng cũng rất thoải mái, trên sàn trải một tấm da trâu thượng đẳng, nhìn đã cảm thấy dễ chịu. Vách tường xung quanh đều là gỗ thô, được trang trí bằng một bức tranh vẽ cảnh rừng cây và cánh đồng hoa rất lớn. Hướng nam có một chiếc cửa sổ, tuy không lớn nhưng sáng ngời, bóng loáng. Nóc nhà treo một chiếc đèn treo bằng bạc, không những đặc biệt lớn, lại còn rất có thẩm mĩ.

Trong phòng còn bày một chiếc bàn gỗ tròn để uống trà, bên cạnh là hai cái giá treo áo và hai cái ghế dựa cao có tay vịn.

Voldemort ngồi nhàn nhã trên một chiếc ghế dựa lớn, theo thói quen liền vắt chéo đôi chân thon dài, sau đó hướng Abigail vẫy vẫy tay, còn dùng Xà ngữ nói: "Abigail! lại đây ngồi đi, còn đứng ngây ra làm gì?".

Abigail nghe lời ngồi xuống, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, lại không biết hỏi từ đâu. Vì thế ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy mấy đồ ăn vặt và kẹo trong ngực ra, để lên trên bàn trà, bộ dáng "hiếu kính" người nào đó.

Voldemort nhìn Abigail sợ hãi bày ra các loại kẹo đủ màu sắc, cảm thấy rất buồn cười, cũng không động tay. Ngược lại còn gọi một bát nước trái cây lạnh lớn, sau đó bảo Abigail uống.

Abigail bưng bát nước trái cây lên, uống từng ngụm nhỏ, đột nhiên nhớ tới suy đoán của Dumbledore về Horcrux, vì vậy khẽ ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá người trước mặt.

"Sắc mặt của ngài hình như trông tốt hơn mấy lần trước?", Abigail bày ra vẻ ngốc nghếch, trực tiếp hỏi. Lần trước gặp mặt, cái cằm của hắn cũng không có đẹp như vậy. (sau này hắn sẽ càng đẹp hơn nữa.)

"Lần trước không phải ngươi bị khuôn mặt của ta dọa sao? Cho nên... Vì Abigail nên ta đang cố gắng chữa trị!", Voldemort có chút trêu đùa nói, "Sao vậy? không phải như vậy sao?".

"Sao lại có thể chứ? Sao lại vậy được chứ?", Abigail vội vàng xua tay, "Tục ngữ nói "tuấn nam nhìn ba ngày thành ghét, xấu nam nhìn ba ngày thành quen". Thật ra dung mạo cũng không phải quá quan trọng, quan trọng là... Tâm hồn, đúng là tâm hồn!", Abigail sốt ruột, thậm chí còn dùng đến cả lời nói của Green Hat. Dùng lý do này để lấp liếʍ, cô tự khinh bỉ chính mình.

Voldemort đang mỉm cười cũng cứng cả lại, không khỏi giật giật khóe miệng, hừ nhẹ nói: "A, "xấu nam nhìn ba ngày thành quen", Thì ra ta trông rất xấu?".

Abigail hồn vía lên mây, lập tức cứu chữa, nịnh nọt nói: "Không, không phải, ngài là người đẹp trai nhất trong thế giới phù thủy này-- =_="

Mạnh mẽ như Voldemort nghe xong cũng không khỏi sặc một cái.

Abigail nhìn thấy Voldemort tâm trạng hình như đang rất tốt, vì vậy quyết định đặt câu hỏi: "Đúng rồi... Vì sao ngải bảo tôi chọn môn chăm sóc sinh vật huyền bí? Tôi không thích mấy sinh vât kỳ lạ này. Có lợi ích gì sao?".

"Hiện tại thì vô dụng, nhưng tương lai sẽ có ích!", Voldemort trả lời bí hiểm (he he sau này chị sẽ phải đi giao lưu với chúng nó nhiều)

Abigail bất đắc dĩ đành phải đổi đề tài:

"Ngài tới đây như vậy không sợ bị người khác trông thấy sao?... Những phù thủy ở đây phần lớn đều là người của Voldemort!".

"Abigail, trông thấy ta ở đây ngươi căng thẳng như vậy, chắc là nghe được gì rồi đúng không?".

Abigail rất buồn bực, cô không hỏi được hắn gì, mà lại bị hắn hỏi lại, chỉ phải thành thật trả lời: "Ách... Tôi nghe nói, ngài và một số phù thủy khác.. Ách... xung đột".

"Vậy ý kiến của ngươi về việc này thế nào?", Voldemort nháy đôi mắt lạnh lùng sắc bén, sâu thẳm như hai cái hồ băng tối đen sâu hoắm, lại bị che lại bởi hàng lông mi dài mỏng.

Vấn đề này khó quá, Abigail không thể nịnh nọt nói: "ngài làm tốt lắm", lại không thể dùng lời lẽ đứng đắn chỉ trích hắn, trừ phi cô không muốn sống nữa.

Abigail hít sâu một hơi, bắt đầu trả lời:

"Có người mua mới có kẻ bán. Tôi cũng không rõ ngài đã làm những gì, nhưng theo những gì mà tôi đã nghe được ở trường, thì đã có không ít người nguyện ý đi theo ngài, điều này chứng minh những điều ngài nói nhất định là có điểm hợp tình hợp lý. Ít nhất cũng phù hợp với lợi ích của một nhóm người nào đó. Nhưng mà việc làm của ngài hiển nhiên cũng nhận được sự phản đối của những phù thủy khác. Mà ở đây Hogwarts và Hogsmeade, đây chính là địa bàn của những người phản đối ngài. Cho nên, tôi mới lo lắng cho ngài!".

Abigail giọng nói tự nhiên, lời nói gọn gàng dứt khoát. Voldemort nghe xong dường như rất hài lòng, ánh mắt của hắn ánh lên vẻ vui vẻ hiếm có. Lời nói của Abigail luôn đặc biệt hợp ý hắn, sau đó hắn ôn hòa nói:

"Cám ơn ngươi, Abigail , ta rất vui vì ngươi lo lắng cho ta. Nhưng mà ngươi yên tâm, Dumbledore bây giờ đang bận trấn an những người bạn mà bị ta chọc tức của hắn!"

"Là những vị quan tòa kia sao?", Abigail lập tức chen vào.

"Ngươi nghe được những gì? Ta nói gì sai sao?", Voldemort vô tình hỏi ra một câu.

Lúc này không ra tay còn đợi đến khi nào? Abigail hưng phấn nói:

"Sai? Ai nói vậy? Tất cả mọi người đều khen ngợi ngài! Nói ngài vì dân chúng giải oan tình, vì một số cô nhi, quả phụ mà bất bình kêu oan. Nói pháp lực của ngài rất cao, một cây đũa phép chỉ đông đánh tây, còn đánh cho mấy lão già kia đầu óc choáng váng. Còn nói ngài chính nghĩa lẫm liệt, đối mặt với một đoàn thẩm phán mà không sợ hãi, vừa dũng cảm lại tài giỏi. Mà là hình tượng để mấy tiểu phù thủy chúng ta học hỏi, phấn đấu đi lên...".

Abigail nói một hơi xong, chính mình cũng cảm thấy thật sự trôi chảy, lời nói khẩn thiết, tình cảm chân thành, vừa dứt lời liền dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Voldemort.

Nhìn cô bé trước mắt dùng bộ dáng ngốc nghếch lấy lòng, Voldemort vừa tức vừa buồn cười. Nếu người khác nịnh nọt rõ ràng như vậy, hắn sẽ không kiên nhẫn nghe, cũng sẽ chán ghét, nhưng mà Abigail nói ra lại không giống như vậy.

Hắn không cảm thấy chán ghét chút nào, thậm chí còn cảm thấy có một chút vui mừng, một chút cao hứng, còn có một chút thú vị... Chính hắn cũng không biết vì sao lại vậy.

Trong giọng nói của Voldemort không tự giác cũng lộ ra vài phần cưng chiều: "Ta thật sự hy vọng ngươi có thể nhìn thấy bộ dáng thở hổn hển của mấy lão già kia... Có mấy người còn xanh mặt, giống như sắp tắc thở đến nơi. Lần sau ta sẽ dẫn ngươi đến xem!".

Abigail bị câu nói cuối cùng của hắn dọa, A, còn có lần sau? Ngài còn muốn tìm bọn họ? Trên mặt lại bày ra vẻ vui mừng: "Nhưng mà ngài thực sự không sao chứ? Một mình ngài chạy đến nơi này???!!!".

"Đương nhiên không sao cả. Hiệu trưởng của các ngươi không phải là không có ở đây sao?", Voldemort không chút để ý, cầm một cái kẹo "đập" lên chơi đùa.

Abigail đột nhiên nghĩ ra, người này thừa dịp Dumbledore không có ở đây, không ai đấu được với hắn. Thực sự là khâm phục lòng can đảm của vị đại ca này.

"A đúng rồi, ngươi thích căn phòng này không?", Voldemort đột nhiên hỏi.

"Thích, thích, rất thoải mái! Văn phòng của bộ trưởng bộ pháp thuật chắc cũng chỉ được như thế này", Abigail ra sức khen ngợi. Căn phòng này thuộc về vị đại ca kia, cô dám nói không tốt?

Voldemort vuốt cằm, nói: "Văn phòng của bộ trưởng bộ pháp thuật đúng là ta chưa nhìn thấy, khi nào rảnh ta sẽ đến đó xem sao... Đúng rồi, đây chính là tầng ba của Quán đầu heo".

"A, thì ra là thế !... A !!! không đúng !!! ", Abigail ngạc nhiên: "Tôi nhớ rõ quán đầu heo chỉ có hai tầng mà. Sao lại có tầng ba được ? ".

"Là ta mới xây lên ", Voldemort cười rất vui vẻ.

Abigail thầm mắng trong lòng, ngươi vi phạm luật rồi ! Ta muốn tìm người cai quản nơi này đến kiểm tra. Nhưng sau đó, cô lại hỏi : "Không đúng, vừa rồi tôi đứng ở ngoài vẫn chỉ nhìn thấy hai tầng mà !! "

Ánh mắt Voldemort sáng lên :

"Hiệu trưởng của các ngươi đúng là rất lợi hại, vì giấu diếm hắn mà ta đã tốn không ít sức lực. Ta chọn quán đầu heo là nơi hắn thường lui tới nhất để xây thêm một tầng tàng hình. Chỗ nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!!".

"Chẳng lẽ hiệu trưởng không phát hiện ra chút nào?".

"Không có. Bởi vì... Hắn còn đang vội vàng điều tra cái cửa hàng mới mở kia", Voldemort cười đến giảo hoạt.

Abigail sáng tỏ, vội hỏi: "Cái cửa hàng kia là ngài mở?"

Voldemort bình thản nói, không che giấu sự tự phụ: "Không phải ta mở. Ta chỉ cung cấp chút tài chính cho người muốn mở cửa hàng mà thôi. Yêu cầu duy nhất chính là hắn phải mở cửa hàng ở Hogsmeade".

Abigail hoàn toàn hiểu ra, Dumbledore là do thấy cái cửa hàng mới kia có chút kỳ lạ, vì vậy phải đi điều tra, chắc sẽ điều tra ra có vấn đề, nhưng lại không tra được nguồn gốc. Vì mải điều tra mà không chút phòng bị, bị hắn qua mặt xây thêm một tầng ngay trong quán rượu mà ông ấy thường tới.

Chiêu này tên là: giương đông kích tây.

Abigail cảm thấy Dumbledore đúng là quá kém cỏi rồi. Cứ để cho người ta ngang ngược như vậy, còn lừa ông ấy đến hai lần, vừa dương đông kích tây sau lại điệu hổ ly sơn, sau đó hắn ung dung tiến vào cửa.

Abigail đột nhiên phát hiện ra Voldemort vẫn lễ phép xưng hô giáo sư Dumbledore là hiệu trưởng. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nói " lão già này, lão già kia". Vì thế liền thốt ra một câu:

"Hình như ngài rất kiêng kỵ hiệu trưởng? Còn mất công như vậy!!".

Lời vừa dứt, sắc mặt của Voldemort liền trầm xuống. Sắc mặt lạnh lẽo. Abigail không biết người này làm sao, không khỏi có chút sợ hãi, không dám nói tiếp.

Sau một lát, hắn chậm rãi mở miệng:

"Abigail... hiệu trưởng Dumbledore rất thích ngươi?"

"Làm sao có thể? Tôi là một người nhà Slytherin, hiệu trưởng sao có thể thích người có xuất thân từ Slytherin? Ông ấy và ông nội tôi có chút qua lại, nhưng ông ấy cũng không thích ba tôi, ông ấy (ba Abigail) cũng là người nhà Slytherin. Làm sao đến lượt tôi?", đối với vấn đề này Abigail đã sơm nghĩ ra lý do giải thích, cho nên "trả bài" vô cùng trôi chảy.

"Ngươi nói rất đúng! Hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng thích một người nào nhà Slytherin", giọng nói của Voldemort vừa lạnh lùng lại có chút mỉa mai.

Abigail oán thầm, đó là vì từ nhỏ ngài đã mang tố chất "bất lương" nên người ta mới chán ghét. Dumbledore vẫn rất thích ta.

"Điêu này bình thường mà. Trên đời này ngoại trừ Carman Green thì có người nào mà "hoa gặp hoa thích, xe gặp xe tránh" đâu!!", Abigail cố gắng an ủi đối phương.

"Phải không?", Voldemort vốn đang căng thẳng liền thả lỏng. Nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sáng ngời của cô gái làm cho hắn vui lòng.

"Đương nhiên, đương nhiên!", Abigail cố gắng an ủi Voldemort, "Trên đời nào có người nào mà ai ai cũng thích? Ngay cả hiệu trưởng đại nhân thần thánh của chúng ta cũng bậy, không phải có rất nhiều người ghét ông ấy hay sao? Trên thực tế, tôi cảm thấy có thể làm cho người mình thích cũng đi thích mình mới là giỏi nhất!"

"Vậy Abigail thích ta không?", Voldemort đột ngột hỏi.

"A?" @@- Cái gì thê?

"Ta rất thích Abigail, vậy, ngươi có thích ta không ? ", Voldemort nửa cười nửa không , nửa thật nửa đùa hỏi.

"Tôi... Tôi... Tôi..." Abigail nói lắp một hồi, cũng không nói lên lời, vấn đề này rất là thử thách lương tâm của người ta mà.

Abigail lại khổ sở đấu tranh giữa "Thật ra tôi không thích ngài chút nào, ngài biến mất ngay lập tức thì tốt" và an nguy tính mạng của mình.

Voldemort nhìn khuôn mặt ngơ ngác hoang mang của Abigail, đúng là một đứa trẻ đơn thuần, lấy tay xoa xoa đầu cô, còn thân thiết vuốt mái tóc mượt của cô nói :

" Không sao, hiện tại Abigail không cần trả lời. Bất quá, ta biết, về sau ngươi sẽ thích ta, rất thích, rất thích, thích ta còn hơn cả người thân của mình".

Giọng nói của hắn ấm áp, mang theo giọng mũi mê người, uyển chuyển như lời nguyền xa xưa vọng đến, làm cho người nghe thấy bị mê hoặc.