Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 50: Điều chỉnh thời khóa biểu cũng nguy hiểm

Tuy Dumbledore đã cam đoan sẽ bảo vệ cô, nhưng đối với sự cam đoan của vị "lão đại" này cô rất không có lòng tin. Trời mới biết Dumbledore bận rộn như vậy có thể dành ra bao nhiêu thời gian để quan tâm đến cô.

Vì thế đêm hôm đó, Abigail ngủ rất không yên, liên tục sợ hãi kêu rên, đánh thức tất cả các cô gái ngủ cùng phòng. Abigail có nỗi khổ không thể nói ra, chỉ có thể biến thành ác mộng.

Cũng may Abigail trời sinh luôn lạc quan, thần kinh lại vững. Trằn trọc khổ sở một lúc, đợi cho đến hửng đông hôm sau, cô cũng rút ra được một kinh nghiệm xương máu. Kết luật được một việc: là phúc không phải họa, là họa thì tránh không được. Diêm Vương bảo ngươi chết vào canh ba, ngươi tuyệt không thể sống đến canh năm!!!???

Cuộc sống vẫn luôn phải tiếp tục, sợ hãi cũng vô dụng. Phải bình tình, bình tĩnh~~~~

"Bạn làm sao vậy? mắt sao giống như vừa bị ai đánh ý?" Snape ngồi trên bàn ăn sáng, khó hiểu nhìn Green đại tiểu thư uể oải không có sức sống. Cô đã làn rơi cái đĩa lần thứ tư trong ngày.

"Ha ha, không phải vậy, Snape. Abigail tối qua mơ thấy xác ướp Ai Cập đuổi theo. Ha ha ha", Melisa mồm miệng nhanh nhảu nói.

Severus không khỏi mỉm cười, miệng cũng không buông tha: "Mình đã sớm nói với bạn, không cần nhìn mấy bộ xương khô đó, sẽ gặp ác mộng, thế nào? bị mình nói trúng rồi?".

Abigail dùng đôi mắt gấu trúc liếc nhìn Snape một cách uể oải, ngay cả khi tỏ vẻ quan tâm thì người này vẫn dùng những câu nói độc ác đáng ghét như vậy, không thèm chấp nhặt với hắn.

"Abigail, học kỳ này bạn định chọn môn khoa học nào? Có học giống bọn mình không?", Sylvia nhẹ nhàng hỏi.

"Không, không giống... có chút thay đổi...Mình muốn học môn tiên tri", Abigail cố gắng lấy lại tinh thần.

"Sao? Tiên tri? Thật không? Nhưng mà theo mình được biết thì môn tiên tri học cùng thời gian với môn thiên văn mà", Melisa khó hiểu, "Bạn không học thiên văn nữa à?".

Vấn đề này thực làm người ta xấu hổ, cái người biết chuyện thì đang nằm úp sấp trên bàn khẽ cười nhạo. Abigail rất là chán nản:

Trong năm học vừa rồi, môn thiên văn học của cô với gs Sinistra trôi qua không dễ dàng gì. Quả thật nó không diễn ra như ý muốn bởi học sinh quá xuất sắc - Abigail. Lý giải của cô đối với vị trí của các ngooi sao luôn theo hướng lãng mạn không thực tế. Mỗi khi cô mở miệng lên tiếng, nhất thời kéo theo toàn bộ học sinh của lớp học đều mang theo ảo tưởng. Dưới sự ảnh hưởng của cô, phần lớn học sinh, nhất là học sinh nữ đều bắt đầu mê mẩn nghiên cứu vị trí các ngôi sao. Mỗi lần giáo sư chấm bài tập luận văn của môn này, đều có cảm giác như đang đọc tiểu thuyết tình yêu vậy. Nào là sắc đẹp, nào là ngọt ngào, ngược tâm, chia rẽ uyên ương, thể loại gì cũng có.

Vì vậy, bị dìm trong đống tiểu thuyết này, giáo sư Sinistra không thể nhịn được nữa, uyển chuyển ám chỉ Abigail rằng kiến thức thiên văn của cô đã rất phong phú, hoàn toàn không cần phải ... học tiếp môn này trong học kỳ tiếp theo. Bà ấy khẩn khoản đề nghị Abigail đi học tiên tri, học môn đó thì sức tưởng tượng của cô sẽ được phát huy triệt để.

Abigail rất buồn bực.

"Mình không học thiên văn nữa. Mình muốn học môn học có liên quan đến vận mệnh của con người hơn!", cô chỉ có thể nói như vậy, nhưng mà cuối cùng thì môn này cũng có chút hay, môn tiên tri chính là môn dễ qua nhất.

Lát sau, cả sảnh đường phát ra tiếng hoan hô huyên náo, Abigail ngẩng đầu thì thấy khắp nơi đều là cú mèo truyền tin bay lượn. Các chú cú đem thư của gia đình và đồ vật nhẹ nhàng để trước mặt chủ nhân của mình. Những tiểu phù thủy, những người nhận được bưu phẩm thì vô cùng vui sướиɠ, vội vàng chia sẻ với bạn bè mình.

Melisa nhận được một hộp đựng thuốc đủ màu sắc, cô đến trường quên mang theo.

Có một nam sinh nhận được một phong "thư sấm" (thư được ếm bùa có thể nói, đa phần là thư trách móc của phụ huynh gửi cho con họ), bảo hắn nên cố gắng học cho tốt, nếu không thì cẩn thận "xương cốt".

Có một cô gái nhà Ravenclaw thân hình cao cao nhận được một chiếc váy dự dạ hội, liền nhận được sự hâm mộ của một đám nữ sinh ngồi cạnh.

Abigail cúi đầu ăn phần trứng rán và lạp sườn nướng. Cô không nhận được thư, bởi vì địa chỉ hiện tại của Green gia không thích hợp để người khác biết. Còn Snape thì cơ bản sẽ không nhận được thư.

Đang chuyên tâm đem một miếng trứng đưa vào miệng, Abigail đột nhiên cảm thấy đầu bị vỗ một cái, miếng trứng liền rơi trên mặt đất. Abigail giận dữ, cái tên khốn khϊếp nào dám chọc cô? Ngẩng đầu mới biết là một con cú mèo màu trắng phương bắc, đang lấy cánh đập vào đầu cô.

"A, người nhà của bạn tặng đồ!", Snape ăn xong bữa sáng của hắn, bắt đầu kiểm tra túi sách, "Không phải lại là đồ ăn đi? Với sự quan tâm này của Bonnie, bạn không béo lên mới lạ!".

Abigail yên lặng nhìn con cú mèo, miệng không để ý đáp lại Snape, trong lòng bỗng cảm thấy bất an. Đây không phải con Elizabeth của Green gia, vì nó nhìn có chỗ không giống.

"Vậy bạn cứ từ từ đọc thư đi, mình đi lấy chỗ cho bạn trước!", Snape kiểm tra túi sách xong, thấy sách vở đã đủ liền đứng dậy muốn đi trước, còn thuận tay xách túi sách của Abigail đi luôn.

Abigail bất an mở cái bọc nhỏ ra, bên trong chỉ có một cuốn da dê, cô chậm rãi mở cuốn da dê ra, trên mặt chỉ viết một câu:

"Chọn môn chăm sóc sinh vật huyền bí, hơn bốn giờ thì đến xin đăng ký."

Nét chữ cứng cáp, bút pháp "rồng bay phượng múa". Mỗi chữ viết ra đều nghiêng đi một chút, cho thấy người viết chữ có tính cách có chút cố chấp, bá đạo.

Phía dưới ký tên: M.G. Abigail lại một lần nữa bị choáng váng, mồ hôi như mưa. Chúa tể ngài không nên tìm đến nhanh như vậy chứ! Không hổ danh là người đứng đầu phe phản diện, hiệu suất làm việc quả nhiên cao vô cùng!

Abigail mang tâm trạng nặng nề, lo sợ bất an đi đến phòng học "Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám". Cô khổ sở suy nghĩ. Sao tên kia lại muốn cô học cái môn kia? Có thể nào giáo viên dạy môn "Chăm sóc sinh vật huyền bí" chính là hắn không? Cô phải làm thế nào bây giờ?

Vì thế, dưới sự lo lắng như vậy, trong lúc tập luyện, liền vung tay lên hướng về chỗ chén trà trên bục giảng của giáo sư Melilla Sauter, làm cho bà ấy bị bột trà bay đầy đầu. Nhưng giáo sư cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói một câu: "Trò Green, lực tay rất tốt, nhưng không chính xác chút nào, làm cho bạn học của trò gặp nguy hiểm còn lớn hơn kẻ địch."

Cả lớp cười vang rung trời, mặt Abigail đỏ như cà chua. Người cùng bàn với cô thì đang nghiêng đầu đi, làm bộ như không quen cô. (ha ha Snape)

Khi học môn biến hình, Abigail đột nhiên nghĩ tới việc cô có thể giả bộ như không kịp đi đăng ký môn học đó. Dù sao hôm nay cô cũng phải đi lấy sách giáo khoa mà.

Vì thế, tâm trạng của cô chuyển biến nhanh chóng, vừa ổn định lại, tay cô cầm lên đũa phép, bắn ra một luồng sáng màu hồng, hoàn thành nhiệm vụ của giáo sư McGonagall đầu tiên trong lớp: biến một cái ấm và bốn cái chén trà thành một bầy heo có cả heo mẹ và bốn con heo con xinh xắn.

Nhìn đàn heo đầy sinh lực, giáo sư McGonagall rất hài lòng cộng thêm cho Abigail 10 điểm, còn nói: "Không tồi, không tồi, hình dạng của heo con với heo mẹ cũng rất giống nhau", Abigail biết giáo sư McGonagall đang rất vui vẻ.

Snape cũng vì Abigail mà vui mừng, nhưng Abigail lại nghiêng đầu đi, coi như không quen biết hắn. @@

Đợi đến lớp học thảo dược buổi chiều, Abigail hoảng sợ khi nghe giáo sư Sprout nói: "Sau khi tan học hôm nay, mọi người hãy ở lại một chút, giáo sư Celtic Bern (không có tư liệu) sẽ qua đây, những ai muốn đăng ký học môn "chăm sóc sinh vật huyền bí" có thể trực tiếp đăng ký với thầy ấy".

Abigail không nói gì, chỉ tuyệt vọng tự nói thầm: "Vì sao lại như vậy?"

Snape ngồi bên cạnh nghe vậy trả lời:

"Giáo sư Sprout và giáo sư Celtic Bern đều cho rằng động - thực vật không có sự khác nhau nhiều, cho nên khi học sinh đến năm thứ tư thì họ đều sẽ giới thiệu cho học sinh. Hơn nữa hai người cũng là họ hàng, bạn không biết sao?".

"Sao mình có thể biết được? Bọn họ thân thích thì sao chứ? Sao lại không nghe thấy bao giờ?", Abigail gần như phát điên.

"Bọn họ là họ hàng xa", Snape bắt đầu đeo gang tay, "Nghe nói giáo sư Celtic Bern là em vợ của anh họ của cháu chú chồng của giáo sư Sprout".

Snape nói xong, ngay cả dừng cũng không dừng, sắc mặt không đổi, Abigail hoàn toàn choáng váng.

Chìm trong tuyệt vọng vô hạn, Abigail dùng "cửu âm bạch cốt trảo" bóp chặt lấy rễ cây Dạ Lan, hy vọng chất độc kia sẽ bắn lên bản thân mình, như vậy sẽ được đi bệnh xá nằm, đáng tiếc, toàn bộ nước kia đều bắn lên người khác: ba nam sinh và hai nữ sinh, đều là người của Hufflepuff.

Snape đứng bên cạnh, nhanh tay nhanh mắt lấy ngay cái bình nước bên cạnh tạt lên người ba người kia, tránh cho bọn họ không bị thương quá nghiêm trọng.

Giáo sư Sprout nói nhỏ "Quả nhiên là học sinh Slytherin, ngay cả hắt nước cũng chuẩn như vậy!", sao đó trừ Abigail 10 điểm, lại cộng thêm cho Snape 10 điểm, nhà Slytherin không mất điểm nào.

Abigail chán nản nói: "Sev... cảm ơn cậu đã giúp mình"

Snape mặt không biến sắc, chỉ bĩu môi.

Sau khi tan học, Abigail dũng cảm tiến lên, sau khi đăng ký học với giáo sư Celtic Bern thì thấy Snape đứng cạnh đã đυ.ng cằm xuống đất.

"Bạn, bạn, bạn không phải nói rằng những sinh vật thần bí kia đều là yêu quái hay sao? Cũng không trang bị đồ bảo hộ, bạn sẽ không sao chứ? Sao lại ...", Snape nói nhỏ.

"Bởi vì mình cảm thấy những lời cậu nói rất có lý", Abigail cũng mặt không biến sắc, bĩu môi. "Động - thực vật cũng không khác nhau nhiều, cho nên mình cũng có quyết định này".

"Phanh" một tiếng.

Abigail lại dùng sức đá văng cửa phòng của hiệu trưởng một lần nữa, mấy bức họa treo trên tường cũng run lên, không hẹn mà cùng vuốt vuốt ngực của mình. Cô bé kia quá bạo lực!!!!

"Hiệu trưởng! Hiệu trưởng! Hiệu trưởng!", Abigail nhào tới chỗ Dumbledore, kích động hô to.

"Khụ khụ khụ khụ..." đang uống trà, Dumbledore bị nghẹn lại ho một trận, "Đừng kích động, đừng kích động, ta vẫn còn sống mà!".

Abigail không để ý tới sự chế nhạo của ông ấy, nhanh chóng tóm tắt lại mọi việc, cuối cùng cô hét lên: "Hiệu trưởng, hiệu trưởng, con làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? hắn muốn con đi học "chăm sóc sinh vật huyền bí", đây là có ý gì? Đúng rồi, giáo sư Celtic Bern có thể có vấn đề không?"

Dumbledore lập tức lắc đầu: "Không có khả năng, ta tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của giáo sư Celtic Bern. Ta cũng quen hắn được hơn hai mươi năm rồi. Hơn nữa hắn vẫn nói muốn cùng Muggle và các sinh vật khác chung sống hòa bình"

"Vậy, có phải là chiếm đoạt linh hồn? Ông ấy có khả năng bị khống chế không?", Abigail nghĩ đến một khả năng khác.

"Cũng không thể, sáng nay lúc ta gặp ông ấy, một chút vấn đề cũng không có. Hơn nữa, ông ấy cũng là một pháp sư có pháp lực cao cường, không dễ dàng bị khống chế như vậy", Dumbledore phủ quyết khả năng này.

"Vậy Voldemort sao lại bắt con đi học môn này? Chẳng lẽ hắn muốn phát triển tất cả mọi mặt?", Abigail có ý nghĩ kỳ lạ.

Dumbledore bưng một chén trà lên, chậm chạp nói: "Dù là vì lý do nào thì ta tìn rằng "người kia" nhất định có ý định riêng của hắn, hắn chưa từng làm việc gì mà không có mục đích. À phải rồi, việc này trò có nói cho người nhà và Snape biết không?".

"Không có, con không dám", Abigail nhụt chí lắc đầu.

"Bọn họ chỉ biết những chuyện trước khi con đến Hẻm Xéo thôi. Nếu người nhà của con mà biết, con nghĩ việc đầu tiên bọn họ làm sẽ là đem con rời khỏi Hogwarts, nhưng mà có thể mang con đi đâu? Chọc giận Voldemort, cả nhà bốn người, mục tiêu lớn như vậy, ngược lại rất dễ bị bắt được. Nếu Snape biết, hắn chỉ biết càng thêm lo lắng, khủng hoảng, con sẽ lại kéo hắn vào nguy hiểm."

"Ai con cũng không thể nói được, ngoại trừ ngài, hiệu trưởng, ngoài ngài ra thì không ai biết".

Giọng nói Abigail rất bình tĩnh, lại mang sự bất đắc dĩ và mờ mịt (về tương lai)

Dumbledore nhìn cô trong chốc lát, trầm giọng đáp: "Cảm ơn sự tín nhiệm của trò, ta sẽ bảo vệ thật tốt học trò của mình".

Ai~~~ Abigail âm thầm thở dài:

Ta vẫn không thể yên tâm được. Không phải là không tin tưởng ngài, mà là do ngài có chỉ số "kháng sốc" tương đối cao, nên ta mới tìm ngài nói mấy việc nguy hiểm như vậy.

Bảo vệ học trò của ngài? Đến lúc Voldemort biến mất, không biết có bao nhiêu học trò của ngài người bị chết, người bị thương.

Ta vẫn nên tự cầu phúc thì hơn, có lẽ vẫn có một chút cơ hội.