Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 39: Thời gian bên hồ

"Cậu một vừa hai phải thôi nha!", Abigail hét lên với Snape, sau khi tan học buổi chiều, bọn họ liền đến ngồi dưới bóng cây bên hồ. Bởi vì xung quanh vẫn có người đi lại nên bọn họ cũng không dám nói lớn tiếng.

Sau khi Snape tìm hiểu những chuyện đầy kịch tính của Voldermort, tâm lý lại chịu sự đả kích rất lớn, cảm thấy núi cao còn có núi cao hơn, ngoài bầu trời này còn bầu trời khác. (giống câu : Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân) người kia, tuy đã đi lầm đường, nhưng đúng là quá tài giỏi, đột nhiên cảm thấy sự sống của Abigail bị đe dọa nghiêm trọng, vì vậy liền yêu cầu Abigail cùng bản thân phải càng thêm nghiêm khắc luyện tập.

Abigail bị huấn luyện một thời gian gần như bị hộc máu, luôn chìm trong đau đớn, nhưng mà hôm nay Snape lại có ý nghĩ đem những quyển sách của năm học cấp năm sáu bảy đến bắt cô học. Abigail nhìn thấy đống sách vở trên bàn, tay nện mạnh xuống, tất cả sách vở đều bị quét hết xuống đất. Thật sự là: không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

"Có cần nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy không? Mình cũng đâu có dễ dàng chết như vậy!".

Snape nhìn những quyển sách trong tay, không cho là đúng: "Học tập không chỉ bởi vì bảo vệ sinh mạng, sau khi nghe thấy chuyện về người kia bạn không thấy có chút xúc động nào sao? về thành tựu!"

"Đương nhiên là có, một người xấu có thành tựu so với một người xấu không có thành tựu thì càng nguy hại cho thế giới hơn!", Abigail trả lời hợp tình hợp lý.

Snape nghe xong không khỏi thở dài, cuối cùng cũng không nhìn sách vở nữa, ngẩng đầu lên nhìn cô:

"Bạn có biết rằng người kia khi 16 tuổi đã biết rất nhiều pháp thuật? Đừng lắc đầu, tóc của bạn cũng rối rồi kìa! Sau khi trải qua nhiều việc, người kia đã sử dụng thuật thôi miên rất hoàn hảo, là cho những người kia đều nghĩ những gì hắn nói là sự thật, tuyệt đối không chút hồ đồ, do dự, không chút sơ hở nào. Bạn có biết để làm việc này cần pháp thuật lợi hại như thế nào không? Theo mình được biết, đến ngay cả giáo sư Horace khi thực hiện cũng có chút khó khăn. Ông ấy chỉ có thể sửa trí nhớ của chính mình, rất khó làm việc này với người khác. Vẻ mặt này của bạn là có ý gì? Đừng nghi ngờ, bạn có thể đi hỏi giáo sư Dumbledore !".

Abigail tức giận nói:

"Hỏi như thế nào? - giáo sư Dumbledore, con muốn biết ngài có thể sửa một đoạn ký ức của người khác sau đó thay thế bằng một đoạn ký ức khác được không?- Ngài làm được không? Rất tiếc, Chúa tể Hắc ám khi 16 tuổi đã có thể làm được, xem ra ngài cũng không có giỏi giang gì. - Ngài cũng có thể làm được? Quá giỏi, tuy ngài là phù thủy sử dụng pháp thuật trắng nhưng ở phương diện pháp thuật Hắc ám ngài cũng không kém Voldermort, không biết người ngài đã sửa trí nhớ là ai vậy? Ha ha".

Abigail bắt đầu diễn tả những khả năng xảy ra, sau đó quay đầu lại trợn mắt liếc Snape một cái.

Snape vẫn không chút nào yếu thế, cũng nhìn cô: "Như vậy thì sao? hỏi hay không hỏi không phải đều giống nhau sao? Dù sao bạn cũng phải làm cho thật tốt, nếu bạn không làm tốt những việc này thì cũng đừng mong được đi làng Hogsmeade chơi!".

"Sống khổ như vậy thì sống làm gì? chết thì chết, mình mới không sợ!", Abigail chơi xấu.

"Nhưng mà mình sợ!", Snape nói nhanh, lời vừa ra khỏi miệng liền ngẩn người.

Abigail cũng ngây người, trong đầu trống rỗng, cô rất muốn nói mấy câu chê cười, hay cười một tràng dài "ha ha", nhưng làm sao cũng không thể cười nói được, trong lòng tràn đầy ấm áp. (dương dương tự đắc)

Bây giờ đã là đầu xuân, gió mặc dù có chút lạnh, nhưng không quá lạnh. Chạng vạng bên hồ, ánh nắng chiều rơi trên mặt nước giống như rắc một tầng bụi vàng, từ cánh rừng xa xa vọng lại tiếng gió thổi xào xạc, vang lên tiếng lá rào rào, như tiếng ai đang hát, không biết từ lúc nào, ánh nắng chiều đã chiếu tới bờ hồ, bao phủ Abigail và Snape trong ánh nắng đỏ mờ ảo.

Hai người ngây ngẩn hồi lâu, ánh mắt Snape né tránh, nhìn xung quanh, ngay cả mặt cũng hồng như cà chua chín.

"Cậu đỏ mặt?", Abigail thật sự nghĩ cái gì liền nói cái ý.

"Là do ánh nắng chiếu, mặt bạn cũng đỏ như vậy", Snape lập tức đáp trả.

"Cũng là ánh nắng chiếu...".

Sau đó cả hai cùng im lặng.

Qua một lúc lâu, Abigail mới nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu, mình biết là cậu muốn tốt cho mình. Là mình tùy hứng, mình... mình về sau sẽ không như vậy...".

Snape không ngẩng đầu lên, hắn ôm đầu gối, cúi đầu lặng im một lát, mới nói: "Xin lỗi!".

Abigail nhìn hắn ngạc nhiên: "Sao cậu phải xin lỗi?".

Snape vẫn cúi đầu, giọng nói có phần tự trách: "Xin lỗi, là mình vô dụng. Là mình không thể bảo vệ được bạn. Cho nên bạn mới phải chịu khổ như vậy...".

Thật ra hắn biết, Abigail bản tính vốn vui vẻ hoạt bát, ghét nhất bị ép buộc, giọng nói hắn buồn buồn: "Nếu... nếu.. mình tài giỏi giống như Voldermort thì tốt rồi..." (nếu ngươi giống Voldermort thì đã là nam chính rồi -_-)

Abigail thấy sợ hãi, thật ra cô biết ngay từ đầu Snape đã có một loại tâm trạng hâm mộ và sùng bái với Voldermort, dù không đồng ý với cách làm của Voldermort, nhưng lại vô cùng khâm phục thành tựu hắn(Voldermort ) đạt được. Cho nên đôi khi hắn (Snape) sẽ tự trách bản thân mình vô dụng, cũng sẽ mãnh liệt theo đuổi năng lực mạnh mẽ kia, cô không thể nhìn Snape đi làm Tử Thần Thực Tử được!.

"Sev, Sev! Cậu không được nghĩ như vậy!", Abigail sốt ruột lay lay bả vai Snape, "Hai người hoàn toàn khác nhau, Sev! Potter và Sirius bắt nạt cậu như vậy, nhưng cậu đã từng nghĩ sẽ ra tay với bọn họ chưa?

Cha cậu đối xử không tốt với cậu, đánh cậu, chửi cậu, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ rằng sẽ gϊếŧ ông ấy chưa?

Cậu chán ghét Muggle nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng sẽ gϊếŧ sạch bọn họ, hay biến bọn họ thành nô ɭệ để chà đạp chưa?".

Snape ngạc nhiên nhìn Abigail đang sốt ruột trước mặt: "Không... không... chưa bao giờ nghĩ tới".

"Voldermort không có bạn bè, hắn biến những kẻ theo đuôi hắn thành nô ɭệ. Nhưng mà cậu sẽ đối xử với mình như vậy sao?".

Snape trả lời theo bản năng: "Không!. Sao có thể?.. Tuyết đối không thể!!!. Bạn... bạn... mình làm sao có thể làm như vậy đối với bạn được?".

"Đúng vậy, cậu tuyệt đối sẽ không làm như vậy!", Abigail dùng sức nắm lấy tay Snape:

"Cậu là một phù thủy có thiên phú, cậu vốn nên kiêu ngạo hơn những người khác, nhưng mà vận may của cậu không tốt, không được sinh ra trong một gia đình thuần phù thủy, cậu lại được sinh ra trong một hoàn cảnh không tốt. Nhưng mà chính bản thân cậu cũng chưa từng từ bỏ, cậu luôn cố gắng, luôn chăm chỉ, chưa bao giờ vì chút thiên phú của bản thân mà thõa mãn, cậu luôn tìm hiểu một cảnh giới pháp thuật cao hơn. Mỗi một câu chú, lời nguyền cậu luôn tìm hiểu, nghiên cứu lặp đi lặp lại, mỗi một loại dược liệu cậu đều tính toán nhiều lần cẩn thận, mỗi một bài luận văn cậu luôn cẩn thận suy nghĩ, dù đã thi xong, cậu còn suy nghĩ xem đáp án vừa rồi có đúng là đáp án tốt nhất hay không. Sev, cậu là nam sinh giỏi nhất mà mình từng gặp".

Abigail dùng giọng điệu kiên định nói: "Đúng vậy, có thể cái tên Riddle kia so với đa số mọi người trên thế giới đều giỏi hơn, nhưng mà như vậy thì sao chứ? hắn tàn nhẫn, thô bạo, điên cuồng, bên cạnh hắn không có một ai! Sev, Sev, cậu muốn trở thành một người như vậy sao?".

Snape vẫn chăm chú lắng nghe, nghe từng câu từng từ Abigail nói, trong lòng giống như trở lại thời điểm vừa mới làm quen Abigail, Abigail tặng hắn hộp kẹo, cũng không biết là kẹo ngọt hay là do tâm ý của cô, mà kẹo ngọt đến tận đáy lòng đã khô cạn của hắn.

Severus (Sao tự dưng tác giả dùng họ của Snape, làm mình ngẩn cả người) ánh mắt long lanh, nhìn cô gái trước mắt hắn, không nói được điều gì, cố gắng nói được một câu: "Abigail, mình không biết tương lai mình sẽ trở thành người như thế nào, nhưng mà mình nhất định sẽ cố gắng sống tốt. Sống vui vẻ, khỏe mạnh!".

Hắn vẫn luôn cô độc, cho dù là gặp Lily cũng không thể thay đổi cuộc sống cô độc của hắn, nhưng khi gặp Abigail, cuộc sống của hắn cũng không còn giống như trước.

Cô giống như pháp thuật tuyệt vời nhất đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời của hắn, không biết từ lúc nào đã giúp hắn xóa bỏ cái tính cách quái dị. Tuy rằng hắn thường thường sẽ bị cô làm cho tức chết, nhưng mà chỉ cần cô cầm lấy tay áo hắn, nhỏ giọng gọi "Sev, Sev...." thì hắn dù mặt vẫn còn lạnh tanh nhưng thực ra lòng đã mềm nhũn. Chẳng lẽ cô không biết, đối với hắn, cô quan trọng đến nhường nào, bất luận cô muốn cái gì, hắn đều sẽ liều mạng đi tìm cho cô!

Abigail nghe thấy Snape nói vậy, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, lại thương cảm. Sev, Sev, cậu không biết quá chấp nhất sẽ làm cho cậu bất hạnh cả đời hay sao?

Abigail nhìn vào mắt Snape, nhỏ nhẹ nói: "Sev, cậu có thể nghe ý kiến của mình được không?

Mình chỉ hy vọng cả đời bình an, không buồn không lo. Cuộc sống của cậu sẽ không vì chuyện của ai mà trở nên đau khổ, cho dù là vì mình, đây là nguyện vọng lớn nhất của mình đối với cậu. Mình hy vọng cậu sẽ nhớ cho kỹ"

Ánh nắng chiều dần tàn, vài cái chấm nhỏ nghịch ngợm chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Nhưng tia nắng bướng bỉnh nhảy xuống từ bầu trời xanh ngắt, chiếu lên mặt hồ, phản xạ lại ánh sáng ra xung quanh. Abigail ngồi bên hồ cũng bị ánh nắng chiếu xạ lên người. Snape cảm thấy chưa bao giờ cô lại xinh đẹp như vậy. Xinh đẹp như một bức tranh hoàn mĩ, tim của hắn chưa bao giờ ấm áp như vậy.

Hắn nghĩ, hắn sẽ nhớ kỹ cái ngày hôm nay.

Năm 1974, ba tháng đầu xuân, Hogwarts vẫn rất đáng yêu, Hắc hồ rộng lớn vẫn rộng lớn như vậy. Abigail và Snape trong lòng vui vẻ, bọn họ không ngờ đến việc chính mình sẽ rất nhanh bị cuốn vào cuộc chiến sắp tới.