Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 36: Phát hiện của Snape

"Tom Riddle? Mình nghĩ là mình đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi", Snape và Abigail ngồi trong phòng độc dược trống trải, Snape đang đem một đống mảnh cây hoa hướng dương bỏ vào một cái nồi quặng có đựng một chất lỏng màu xanh kỳ lạ. Mà trước mặt Abigail là quyển vở ghi chép của Snape.

Sau khi được Abigail "Tiếp sóng" tập phim đầy rẫy bi kịch của Voldemort, Snape liền lẩm nhẩm, nhắc đi nhắc lại "Tom Riddle", dường như đang nghĩ xem đã từng nghe nói đến cái tên này ở đâu rồi.

Abigail thật ra biết Snape nghe thấy tên này ở đâu! Nhưng cô biết giải thích với hắn như thế nào? Bởi vì cô không bị phạt phải đến phòng huy chương lau huy chương, như vậy cô làm sao biết về thành tích huy hoàng của một học sinh bốn mươi năm về trước?.

Mặc dù vậy, thì trí nhớ của Snape vô cùng tốt, hôm sau, hắn theo giáo sư Horace đến nơi chuyển phát tư liệu, gặp một lão quản lý ghi chép việc xuất nhập của một cửa hàng bán ma dược.

Abigail không hiểu hỏi: "Đây là cái gì? Giáo sư Horace và cửa hàng buôn bán ma dược luôn có giao dịch buôn bán à? Buôn bán tốt quá nha. A! Sao nơi này còn có tên của cậu? Từ khi nào cậu trở thành người hợp tác với họ rồi?", Abigail chỉ vào một dòng trên bản ghi chép, bên trên có ghi tên và ngày mới nhất Snape giao hàng.

Snape trợn mắt liếc Abigail một cái, vẫn đều tay quấy cái nồi chứa chất lỏng có hoa hướng dương, quay đầu lại nói:

"Giáo sư Horace là đại sư ma dược xuất sắc, chất lượng phối chế ma dược rất cao, nhất là những loại ma dược hiếm, khó phối chế, cho nên rất nhiều cửa hàng ma dược đều đến đặt hàng giáo sư, nhưng mà, giáo sư vẫn luôn chú ý việc dạy học và nghiên cứu, không quan tâm nhiều đến việc này, bởi vậy hắn thường giới thiệu những học sinh giỏi của mình với những cửa hàng đó".

Abigail vừa nghe, vừa giở bản ghi chép trên tay: "Oa, Sev, Cậu thật lợi hại, đã có vài lần làm ăn rồi. Mình còn tưởng cậu cả ngày chỉ ở chỗ này làm trợ thủ cho giáo sư thôi chứ. Thì ra cậu ở đây làm kinh doanh".

Snape nghe thấy vậy, trên mặt có chút nóng lên: "Bạn đừng nói bừa, Thật ra cũng không có giỏi giang gì đâu. Mình cũng vừa mới bắt đầu làm việc này không lâu trước đây. Bây giờ mới chỉ phối chế một ít loại thuốc đơn giản lại nắm chắc, những loại thuốc chân chính cao cấp mình cũng không dám bán cho cửa hàng".

"Vì sao? Những loại thuốc này cũng không phải là chưa từng làm, giáo sư cũng khen cậu làm rất tốt. Phải biết rằng, chỉ làm những loại thuốc cấp trung cũng không có đường ra, nếu cậu muốn đi làm ăn lớn, cần phải chọn phương hướng phát triển đi lên. Như vậy mới có thể phát triển, không được cảm thấy thỏa mãn khi làm những công việc đơn giản này, những thứ này so ra chỉ tốt hơn dược liệu bình thường một chút thôi", Abigail có lòng tốt tận tình khuyên bảo.

"Ma dược có tác dụng rất lớn đối với sinh mệnh, nếu không nắm chắc thì sao có thể cứ như vậy mà bán đi?", Snape mặt mày nghiêm túc, trên mặt hiện lên một vẻ cẩn trọng mà Abigail chưa từng nhìn thấy. Tuy rằng hắn không hiểu hết lời nói của Abigail.

Cô nghe xong, không khỏi có chút tán thưởng. Đúng là người làm việc lớn nha. Cô cũng biết giáo sư Horace tuy là một ông lão hiền lành, béo ú, nhưng đối với ma dược lại vô cùng nghiêm túc, thận trọng. Nếu có thể được ông ấy giới thiệu với cửa hàng thì có thể chứng minh là Snape đã rất giỏi.

"Việc này đối với mình có nhiều cái lợi, chẳng những có thể kiếm thêm chút tiền, còn có thể tiếp xúc được một ít nguyên liệu quý hiếm, được phối chế một ít ma dược cao cấp chân chính", Snape bắt đầu đun nóng nồi dược, cái nồi chậm rãi tỏa ra một làn khói trắng nhạt, "Giáo sư Horace là một người rất trọng danh dự, bởi vậy ông ấy rất ít khi giới thiệu học sinh của mình. Mình cũng chỉ mới có bắt đầu làm từ mấy ngày nghỉ trước..... Nhưng khi mình giúp ông ấy sắp xếp lại tư lệu, phát hiện được bản ghi chép của cửa hàng dược liệu, sau đó mình phát hiện được một chuyện, bạn mở ra mà xem".

Abigail cẩn thận lật giở quyển sách trong tay, lão già kia cũng đã dạy học được vài thế hệ nhưng đúng là học sinh hắn giới thiệu không có nhiều lắm, trong đó phần lớn giao dịch vẫn là đích thân giáo sư Horace làm.

Bản ghi chép chẳng những có ghi lại số lượng và chủng loại mặt hàng xuất nhập, còn có đánh giá trình độ sau mỗi lần mua bán hàng hóa của cửa hàng. Từ đó giáo sư Horace có thể biết được học sinh hắn đề cử có đáng tin cậy hay không.

Abigail cẩn thân lật xem, chậm rãi nói: "Giáo sư thực sự vô cùng thận trọng, đa số người ông ấy đề cử đều là những học sinh từ năm thứ năm trở lên hoặc đã tốt nghiệp. Mình nghĩ là bởi vì bọn họ đã nắm chắc kỹ thuật hơn nữa tương đối cẩn thận, nghiêm túc làm việc. Thậm chí có lúc nhiều năm liền ông ấy không có giới thiệu một học sinh nào, có lẽ bởi vì những học sinh của những năm kia chưa làm cho ông ấy cảm thấy tin tưởng".

"Bạn nói rất đúng, nhưng mà, bạn thử xem cái quyển sổ cuối cùng kia đi. Đúng, chính là quyển đặc biệt cũ nát đó. Đúng, chính là quyển đó". Snape vẫn chậm rãi quấy cái nồi thuốc, trong phòng liền ngửi thấy từng trận hương thơm, "Cái quyển kia có phải là đặc biệt cũ nát. Lúc mình nhìn thấy nó, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, quyển này so với những quyển có thời gian lâu hơn không phải là có chút quá cũ hay sao?".

Abigail dùng sức rút từ đống ghi chép ra một quyển sổ, phát hiện quyển sổ này dường như là trong một thời gian ngắn được người ta giở qua giở lại rất nhiều lần; cô mở ra xem nội dung bên trong. "Hu" một tiếng, hút một ngụm khí thật mạnh, cái này a!!!!!!

Quyển vở ghi chép này chính là ghi chép tất cả giao dịch từ năm 1939 đến năm 1943, trong những năm đó giáo sư Horace có giới thiệu một học sinh, bản ghi chép này có ghi tên học sinh đó là R.

Cái người tên R này quả thực là một kẻ rất "trâu", hắn vậy mà đã phá vỡ nguyên tắc làm người của giáo sư Horace, bắt đầu từ năm nhất đã có thể cùng giáo sư phối chế một ít ma dược đơn giản, đến năm thứ hai đã bắt đầu xin ý kiến phê bình của một số cửa hàng ma dược để cung cấp hàng. Đoán chừng cái người này là một người không chỉ có kỹ thuật phối chế cao cường, hơn nữa khả năng nịnh nọt khẳng định cũng rất cao, có thể làm giáo sư béo mập kia đắc ý đến như vậy! (cái này không chắc à nha, người ta giỏi lắm chứ bộ, cần gì phải nịnh ai)

Bên trong chỉ ghi R để viết tắt tên của hắn, là bởi vì bên trong ghi chép lại rất nhiều giao dịch, khắp nơi đều viết chằng chịt, hơn nữa đều là của cá nhân mình hắn, cho nên liền dùng cái tên viết tắt này.

"Cậu cho rằng cái người tên R này chính là Tom Riddle?", Abigail chần chờ hỏi.

"Đúng vậy, mình cho rằng chính là hắn", Snape tắt lửa, sau đó đậy nồi thuốc lại, ngồi vào bên cạnh Abigail, "Chỉ cần sau này bạn có thể trở mình (thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại) là có thể đi xem những đánh giá của những cửa hàng này với hắn, có rất nhiều cửa hàng khen ngợi cái người Riddle này với giáo sư Horace"

Snape ngẩng đầu, có chút ngẩn người nói: "Nói thật, cái người Tom Riddle này rất là tài giỏi! Trước khi vào học tại Hogwarts mình cũng đã tự đọc rất nhiều sách ma dược và sách pháp thuật của mẹ mình, thậm chí còn tự luyện tập qua. Nhưng cái người Riddle này ở trước tuổi 11 thậm chí còn không biết có pháp thuật tồn tại, như vậy, hắn chính là trong thời gian gần một năm học tại Hogwarts liền đạt được sự tán thưởng của giáo sư Horace; Mình nghĩ, hắn đích thực là một thiên tài, một thiên tài thực sự!"

Abigail buồn bực: Thế này là sao nha? Sao đầu năm nay một người so với một người càng giỏi hơn, một người so với một người càng tốt hơn?

"Tuy vậy, trong bản ghi chép này mình có phát hiện ra 2 vấn đề nhỏ", Snape chỉ vào vở nói: "Trong bản ghi chép này phần lớn ma dược đều thuộc về Hắc Ma Pháp, những cái "Thuốc nôn", "Thuốc an thần", còn có loại ma túy gây cảm giác đau đớn từ từ "Thuốc hoãn".

A! Thì ra là giống như hai vợ chồng Hồ Thanh Ngưu kia, đến thuốc cũng cso thể nhìn ra môn phái người dùng. (Hồ thanh ngưu là nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Thanh Ký, chính là vợ chồng chữa bệnh cho Trương Vu Kỵ đó)

"Còn nữa, mình phát hiện ra một điểm kỳ lạ nữa", Snape tiếp tục nói, "Khi Riddle lên năm tư thì trên cơ bản không hề có ghi chép về việc giao dịch của hắn".

Abigail nhìn chằm chằm vào quyển sổ giao dịch, suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi nói :

"Việc này có thể có hai khả năng, một là hắn không còn giao dịch nữa, có thể là đã kiếm đủ tiền ; Nhưng mà một cô nhi như hắn, hẳn là rất cần tiền, như vậy không có khả năng hắn dừng lại hoạt động này mới đúng ; Như vậy thì chỉ có thể vì hắn đã có thể độc lập thực hiện giao dịch mà không cần thông qua giáo sư. Sau bốn năm học, học sinh có thể tự do đi đến làng Hogsmeade, có lẽ đây chính là nơi hắn giao dịch với mấy người kia. Cũng có thể chính là hắn không muốn người khác biết đến loại thuốc hắn giao dịch, giống như .... thuốc cấm".

Snape dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Abigail, mặc dù cô bé này nhiều lúc có điểm ngốc nghếch, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì vẫn rất sáng suốt.

"Đúng vậy, bạn nói rất có lý !",Snape nói, "Lúc trước khi lần đầu tiền mình thấy bản ghi chép này, mình cũng cảm thấy kỳ lạ, một người giỏi như vậy, vì sao chúng ta một chút tin tức cũng chưa từng nghe qua. Thì ra là hắn đã cải tên thành Voldemort ! Hơn nữa rất có thể hắn sẽ tới bóp chết bạn !".

"Hắn lúc đó mới có mười bốn tuổi ?", Abigail có chút khó tin.

"Đúng vậy !", Snape quay lại, bắt đầu sắp xếp lại mấy bản ghi chép kia.

@@ Thật sự là người so với người sao lại khác biệt lớn đến vậy ? Tức chết cô mà (lúc Voldemort thành tài thoát khỏi sự khống chế của trường thì mới 14 tuổi chính là bằng tuổi của Abigail bây giờ. Chính là một kẻ quá biếи ŧɦái rồi.)

Từ hôm đó, Abigail và Snape bắt đầu thu thập tin tức khắp nơi về cái người tên Tom Riddle từ bốn mươi năm trước. Thật ra, Abigail biết, bởi vì hiện tại thế lực của Voldemort và những hành vi tàn bạo của hắn còn chưa chính thức phơi ra ngoài ánh sáng, cho nên rất nhiều tư liệu về hắn còn chưa có trở thành cấm kị, ví dụ như những bản ghi chép của giáo sư Horace. Abigail tin rằng, chỉ cần qua 10 năm nữa, sau khi Voldemort tiêu hủy đi những thứ tốt đẹp này thì hắn (giáo sư Horace) cũng sẽ không muốn để cho người khác biết được cái tên đại gian ác này chính là học trò của mình !

Cho nên, hẳn là lúc này có thể tìm được rất nhiều tin tức về hắn.

Nhưng mà, kết quả lại làm cho Abigail và Snape vô cùng chán nản.

Cái người tiền bối này hầu như năm nào cũng đều trở thành người tiên phong dẫn đầu, trong bảy năm học thì có đến sáu năm là học sinh xuất sắc nhất, ngoại trừ năm nhất mới nhập học.

Từ tác phong kỷ luật, đến bài vở, bài tập, đến lớp học thể dục, hắn hầu hết đều đạt được thành tích tốt nhất.

Theo các giáo sư đã từng dạy hắn thì đều khen ngợi hắn đến mức không thể nào tài giỏi hơn, dường như hắn là người tài giỏi nhất vậy, ngoài giáo sư Dumbledore ra.

Uy tín trong đám học sinh trong trường của hắn cũng rất cao, những học sinh cả nam lẫn nữ "quỳ gối" dưới mị lực của hắn có thể xếp kín một học viện.

Là huynh trưởng, chủ tịch hội học sinh, xếp trong ba học sinh xuất sắc nhất, cuối cùng còn có nhiều cống hiến đặc biệt cho trường.

Sau khi điều tra, Snape cũng không nhịn được muốn hỏi giáo sư Dumbledore một chút, ông ấy có lầm hay không, cái người Tom Riddle này và Voldemort kia thực sự chính là một nguời ?

Abigail liên tục kêu khổ, nhưng vẫn cố gắng giải thích cho Snape hiểu :

"Tuyệt đối không sai ! Hai người đó chính là cùng một người. Mấy điều này đều chỉ là bề ngoài mà thôi. Cậu không nên bị nó mê hoặc. Hắn chính là một tên khốn khϊếp !!!!".

Những lời nói này, chính Abigail cũng cảm thấy có chút khó tin, nhưng chẳng lẽ cô phải nói:

" Người này về sau sẽ gϊếŧ cả nhà Lily".

" Kẻ điên này còn gϊếŧ cả nhà cha ruột của hắn".

" Kẻ bại hoại này sau này còn bảo con rắn của hắn đến cắn chết cậu".

Những điều này cô không thể nói ra nha !!!!!

Vì thế, Abigail đành chờ mong cái tiết mục xem "phim" lúc tám giờ của giáo sư Dumbledore, ít nhất sau khi xem xong cái kia, cô còn có thể nói một ít chuyện xấu của cái tên Riddle kia cho Snape nghe !.

Nhưng mà, mấy ngày này Dumbledore lại không có ở Hogwarts, không biết ông ấy đã đi đâu rồi.

Khoảng một tuần sau, Abigail đang ăn thịt cừu trong nhà ăn, cái con phượng hoàng Fawkes bay loạn đến chỗ cô, đưa cho cô một tờ giấy nhỏ:

"Abigail thân ái,

Buổi tối hôm nay, chúng ta có thể tiếp tục nói về cái chủ đề thú vị kia, lần này bảy giờ hãy đến phòng làm việc của ta.

Hiệu trưởng Dumbledore".

"Ồ, các ngươi xem, Green, người của Slytherin lại bị hiệu trưởng Dumbledore cấm phạt...."

Abigail lập tức đứng lên, hét lớn: "Ngậm lại cái miệng quạ của ngươi lại, con mắt nào của ngươi thấy ta bị cấm phạt?"

Abigail trong lòng chán nản, chẳng lẽ hình tượng của cô lại kém đến như vậy, bị hiệu trưởng kêu đi thì nhất định là đã phạm sai lầm? sao không phải là được khen ngợi?

"Vậy thì vì sao? Chẳng lẽ hiệu trưởng Dumbledore mời cô đi uống trà?", một âm thanh lười biếng vang lên.

Abigail liếc mắt một cái, thì ra là cái tên Sirius "đầu chó" (ý chỉ phép biến thân của Sirius Black là con chó mực)Abigail tức muốn chết. Hận không thể cầm cái đĩa ném qua, đập vào đầu hắn: "Black, nếu cậu muốn đánh nhau thì cứ nói một tiếng, đừng ở chỗ này nói linh tinh".

"Tôi đánh cô làm gì? Người hầu của cô hôm nay không ở đây, không phải là cô đang không có sự giúp đỡ hay sao?".

Vẻ mặt Sirius hiện lên sự khó chịu, từ sau khi đến nhà Abigail làm khách, cha mẹ hắn liền luôn miệng khen cô ta trước mặt hắn, cả kỳ nghỉ đều lải nhải bên tai hắn, nào là vừa vào học phải tìm Abigail, ừ, nói như thế nào nhỉ? A, đúng rồi: Thân cận (gần gũi, thân thiết)!!!

Sirius cảm thấy ánh mắt của cha mẹ hắn đích thực có vấn đề nghiêm trọng, cái con bé chết tiệt kia nào có tốt như vậy? (sau này ngươi sẽ hối hận) Mấy hôm trước, hắn vừa thấy cô đẩy ngã một nam sinh tại cửa chỉ vì nam sinh kia nói cô mấy câu, còn trong lớp học, cô đốt lên mấy đốm lửa nhỏ, kết quả kinh hoàng nhất chính là cái tên nam sinh kia bị mọi người hung hăng chạy qua dẫm đạp một trận (để dập lửa) mà chạy mất dép.

Cứ như vậy, cả ngày đều gây ra mấy chuyện rắc rối, là một con bé chuyên làm chuyện xấu. Cha mẹ hắn còn đem cô khen đến mức không thấy trời đất đâu. Thật sự làm hắn buồn nôn. Mà hiện giờ cái con bé kia lại còn thân thiết với cái tên ghê tởm Snape kia nữa chứ.

Điều này cũng kì lạ, một tiểu thư giống như cô mà khi ở một chỗ với cái tên bóng nhẫy đầy mỡ, mặt mày âm trầm kia lại có thể chung sống hài hòa, cười cười, nói nói. Thế thì hắn làm cách nào đi "Thân cận" với cô được? (thì ra đây là nguyên nhân chính a...hahahaha) Chẳng lẽ hắn phải dịu dàng ngồi vào bên cạnh cô và cái tên Snape kia, ba người cùng nhau thân mật ăn cơm????@@@@ Sirius vừa nghĩ liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.

"Buồn cười, khi nào thì tôi lại cần sự giúp đỡ? Nhưng mà thật ra cậu thì có đó, cậu Black, ba người hầu kia của cậu đâu rồi?", Abigail thầm mắng cái tên "đầu chó" này trong lòng trăm lần.

"Tôi đã nói nhiều lần rồi, bọn họ là bạn bè của tôi!!"

"Tôi cũng nói nhiều lần rồi, Snape cũng là bạn của tôi! Đầu của cậu có phải bị đánh nhiều đến ngu rồi hay không?".

Mùi thuốc súng bay lên nồng đậm, mấy người bạn học bên cạnh cũng không dám xem mồm vào, hai cái người này không phải dễ chọc nha.

"Cô đừng cho rằng tôi không dám đánh cô! Một con bé còn muốn trở mình?"

"Ôi ,ôi, tôi thực sự là sợ muốn chết a!!!", Abigail ôm ngực, ra vẻ sợ hãi.

"Tôi còn sợ cậu không đến đánh tôi nữa kìa, nếu đến lúc đó đánh tôi quá đau, tôi sẽ khóc lóc đi mách giáo sư, đến lúc đó người bị cấm phạt không phải chính là cậu sao? Thế nào?", Abigail chơi xấu.

"Cô...."

Sirius chán nản, đối phó với một nữ sinh như cô, hắn rõ ràng là không có kinh nghiệm! Lại không thể thực sự đánh cô. Cũng chỉ có thể bị cô làm cho tức chết. Thật ra hắn rất muốn nói chuyện bình thường với cô, nhưng không biết vì sao, mỗi lần luôn trở thành cãi nhau như vậy???? Đây là cái duyên số gì không biết!!!!!(thiện tai, thiện tai, nghiệt duyên a!!!)