Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 33: Slytherin đều là cáo già 🐍🐍🐍

Abigail há hốc miệng nhìn cửa, quá mạnh mẽ, quá bạo lực.

Cô cuối cùng cũng biết vì sao sau này Neville lại sợ Snape đến vậy, áp lực kia, giọng điệu kia, toàn thân còn tỏa ra hơi thở nguy hiểm, lời nói độc ác vô cùng. Không, không, là đập nát mọi ý nghĩ muốn phản kháng của đối thủ.

Abigail bên cạnh âm thầm thở dài, những đứa trẻ đáng thương, năng lực phản kháng kém như vậy.

Nhưng mà, khi ánh mắt lạnh lùng của Snape quét tới, Abigail trong lòng vẫn run sợ một trận. Xong rồi, không phải đến phiên cô chứ, nhất định phải chống đỡ được.

"Đối với hành động hôm nay của bạn, bạn có gì muốn nói không?", Snape dùng âm thanh lạnh lùng nói với cô.

"Không có gì muốn nói! Mình cảm thấy việc làm hôm nay của mình thể hiện đầy đủ ba phẩm chất cao quý của bản thân. Là học sinh năm ba, mình phải ra tay cứu giúp những học sinh năm nhất; là học sinh nhà Slytherin, mình thể hiện phẩm chất kị sĩ cao quý đã có từ xưa; là một học sinh Hogwarts, mình thể hiện đầy đủ tinh thần "thấy việc nghĩa phải làm".

Mình chẳng những cứu được tính mạng của ba đứa nhỏ, còn được mọi người khen ngợi, được giáo sư cộng thêm điểm. Quan trọng hơn, mình làm cho mọi người cải thiện suy nghĩ về Slytherin - những người vô tình, không muốn cứu giúp người khác.

Tóm lại, mình có thể nói rằng, việc làm hôm nay của mình là một việc làm vô cùng tốt đẹp, hoàn mĩ. Đến cả Merlin thì cũng chỉ có thể làm được đến vậy mà thôi".

Abigail nói một hơi dài, nói xong những lời cô cho rằng vô cùng hợp tình hợp lý, cô nghĩ rằng, bản thân mình chắc sẽ không bị chỉ trích gì cả. Snape nghĩ rằng sau khi hù dọa đám con nít kia là có thể tiếp tục hù dọa cô hay sao? Đừng mơ cô sẽ khóc lóc cầu xin hắn tha thứ.

Snape nghe Abigail giải thích, nghe một câu, mặt hắn đen thêm một phần. Cuối cùng, mặt hắn có thể so sánh với thuốc màu giống nhau. Hắn cố gắng kiềm chế bản thân không tiến lên bóp chết cô. Quyết định "tiên lễ hậu binh", nói với cô:

"Hay lắm, tốt lắm, mình rất vui khi thấy bạn còn có thể ý thức được bản thân mình vừa làm những việc gì, cũng thông cảm việc bạn tự mãn vì hành vi của bản thân. Nhưng, đầu tiên, mình muốn hỏi một chút: thời điểm mấy tên ngu ngốc kia rơi xuống, sao bạn không dùng "lời chú trôi nổi" mà lại đi học tập mấy người diễn xiếc lấy tay đi đón lấy?"

Abigail choáng váng, AAAA! Đúng vậy, có thể dùng "lời chú trôi nổi" mà, sao lúc ấy cô lại không nghĩ ra?

Snape không để ý việc Abigail ngẩn người, tiếp tục hỏi:

"Tiếp theo, nếu bởi vì ba người quá nặng mà không thể dùng được "lời chú trôi nổi" , thì vì sao không dùng "lời chú triệu tập" (accio + tên vật) đem mấy cái chổi đến để đón lấy bọn họ?"

Abigail càng thêm choáng váng, đúng vậy! sao lại không gọi mấy cái chổi đến? vì sao? Vì sao?

Snape tiến sát từng bước, cắn răng nói:

"Được rồi, nếu như bạn thực sự muốn khoe kỹ xảo bay xuất sắc của mình, hơn nữa ngu ngốc liên tiếp lôi kéo ba tên ngốc kia một chỗ, vậy thì vì sao lúc chạm đất, bạn không sử dụng "thần chú phòng vệ" (Defensive Charm) để bảo vệ bản thân? Bạn sẽ không nói rằng từ lúc bay trên trời đến lúc rơi xuống đất vẫn không đủ thời gian để niệm chú đi?"

Abigail bị hắn nói đến mức đầu óc hoàn toàn choáng váng, ngây người ra, cả người co lại một đoàn trên giường run run nhìn Snape, bộ dáng trông giống như đúc với ba tên ngu ngốc lúc nãy.

"Hay là, thật ra bạn muốn nói với mình rằng buổi chiều hôm nay, căn bản là bạn không có mang theo đũa phép?", Snape ánh mắt càng mãnh liệt, càng nói càng lớn tiếng.

Abigail trong lòng kêu khổ, cô đúng là không mang theo đũa phép. Bởi vì là đi học bay, mang theo đũa phép làm gì?

Đũa phép đối với cô - một Muggle giả danh phù thủy mà nói chính là pháp bảo phòng thân, việc không mang theo đũa phép khác nào thời điểm đi học không mang theo sách vở, bút viết? Sao cô lại làm vậy?

"Cái chính là, cho dù bạn không có mang theo đũa phép. Thì mình cũng nhắc nhở bạn một chút: chúng ta cũng đã luyện tập sử dụng thần chú không cần đũa phép rồi. Mấy câu thần chú kia, căn bản là đều đã luyện tập qua hết rồi mà!!!!!", Snape tức giận đến muốn phát hỏa, hắn muốn xông đến đánh cho cô một trận, cô nàng này đúng là ngoài khuôn mặt xinh đẹp một chút, thì căn bản chính là một tên ngu ngốc.

Abigail sắp bị Snape hừng hực lửa giận thiêu đốt. Dũng khí và tự tin vừa rồi liền biến mất không dấu vết. Thật ra, sâu bên trong Abigail vẫn luôn coi mình là một Muglle, nên khi có chuyện xảy ra, cô vẫn luôn dùng cách của Muggle đi giải quyết, chưa từng nghĩ đến việc sẽ sử dụng đến phép thuật.

Mặc dù bây giờ cô có thành tích không tồi, nhưng để đem những kiến thức học trên lớp vận dụng vào cuộc sống hằng ngày thì đúng là rất khó.

Snape thấy Abigail một bộ dạng ngẩn ngơ, không biết làm sao thì cũng dịu đi một chút:

"Rõ ràng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề, không để ai bị thương, bạn lại làm cho bản thân bị thương đến mức phải vào bệnh xá, đây chính là hành vi ngu xuẩn, vậy mà bạn còn có thể cảm thấy vui mừng? còn có, cái gì mà phẩm chất kị sĩ cao quý? thấy việc nghĩa phải làm? thể hiện tình cảm yêu thương người khác? Để mình nói cho bạn biết đây là cái gì. Đây chính là hành vi mạo hiểm, không quan sát tình hình mà hành động linh tinh. Merlin nếu còn sống cũng sẽ bị tức chết. ..... Xem ra chúng ta chính là luyện tập còn chưa đủ!!!"

Câu cuối cùng mang theo ý uy hϊếp vô cùng hàm xúc, lập tức đem Abigail từ trong mờ mịt tỉnh lại. Cô biết, nếu bây giờ không nhanh chóng nói gì đó thì cuộc sống sau này của cô khẳng định sẽ vô cùng đau khổ. Vì vậy, cô liền làm cái hành động mà bản thân vô cùng khinh thường: học theo ba tên tiểu quỷ lúc nãy, vươn đôi tay mập mạp, nhỏ bé lôi kéo vạt áo của Snape, liên tục cầu xin tha thứ:

"Mình sai rồi, mình sai rồi... huhuhu mình không nên quên không mang đũa phép, không nên quên không sử dụng phép thuật, mình đã học được rất nhiều câu chú... huhuhhu mình không dám nữa.... lần sau không thế nữa..."

Abigail vừa cầu xin tha thứ, vừa âm thầm khinh bỉ chính mình. Thật sự là càng ngày càng mất hết khí tiết. Về sau làm người thế nào đây?

----

Tuy rằng Abigail cảm thấy bản thân mình thật là thảm, nhưng cô không biết rằng cái giá phải trả cho lần học bay lần này vẫn chưa xong. Sau khi bị Snape mắng cho một trận, hôm sau, Abigail lại nhận tiếp một "món quà" thật lớn.

"Ha haha , bạn Green, cái này... cái này... cái này là của bạn", Orlando Parkinson được cử đến truyền tin, hưng phấn đến mức nói lắp.

Cái gì vậy? Abigail cảm thấy kỳ lạ, lấy tấm da dê mở ra. A??? là một lá đơn xin gia nhập đội bóng của Slytherin!!!

Mà điều đặc sắc nhất là: trong thư đã điền đầy đủ tên tuổi, thời gian nhập học, thông tin cá nhân, ngay cả con dấu của đội bóng cũng đều đã có, chỉ là có một chỗ để trống ở dòng cuối cùng, là để cho Abigail ký tên.

Abigail trợn mắt, hét lên: "Đây là chuyện gì? Tôi xin gia nhập đội Quidditch khi nào?"

Orlando đỏ mặt, trong lòng không ngừng mê muội: cô ngay cả khi kinh hoảng cũng vẫn xinh đẹp.

"Đúng vậy... là như thế này, là là hôm qua, anh họ mình và huynh trưởng Malfoy nhìn thấy bạn khi ở khóa học bay, cảm thấy được kỹ thuật bay của bạn quá xuất sắc ... cho nên... liền liền liền..."

Abigail không chờ hắn nói hết câu, vỗ bàn nói: "Cho nên bọn họ liền viết tên của tôi vào đơn, điền luôn thông tin cá nhân, đóng dấu, sau đó bảo cậu đến đưa cho tôi ký tên?"

"Không, không, không, đội trưởng Malfoy vốn muốn đích thân tới nhưng... nhưng hắn và anh họ mình bị viện trưởng gọi đi, nên... nên....cho nên, mình liền tự nguyện giúp bọn họ đến... đến đây"

"Cậu vui mừng như vậy làm gì? Liên quan quái gì đến cậu?", Abigail thấy Orlando vui sướиɠ đến ngớ ngẩn liền bực mình. Vì vậy bắt đầu to tiếng.

Orlando vẫn mê muội: ngay cả khi cô nói nặng lời cũng vẫn rất xinh đẹp.

"Mình... mình... mình là truy thủ, về sau chúng ta có thể cùng nhau chơi bóng ; mình thực... thưc... thực... vinh hạnh có thể chơi cùng một đội bóng với bạn"

Đáng tiếc, nhiệt tình của hắn bị dội một thùng nước lạnh, Abigail tức giận tóm lấy cổ áo hắn, lớn tiếng hỏi:

"Vinh hạnh cái đầu cậu ý, tôi khi nào nói muốn tham gia đội bóng? tôi khi nào nói thích Quidditch? Cậu thấy tôi đi đến sân bóng bao giờ chưa? Bọn họ bất chấp tất cả muốn ép người khác tham gia, ngay cả đơn xin cũng thay tôi viết. Đây chính là hành vi của xã hội đen!!!!"

Nói đùa gì thế? Abigail ngay từ năm học đầu tiên đã không hề hứng thú với những hoạt động thể dục, cái gì bóng đá, tennis, bóng chuyền, bóng bầu dục đều không xem, ngay cả thế vận hội cũng chỉ là nghe nói đến.

Hứng thú duy nhất của cô với bóng đá chính là Beckham rất đẹp trai, Zidan rất lạnh lùng, Ronaldo có nụ cười rất đẹp,....

Hiện tại lại muốn bắt cô đi chơi bóng? Hahahaha có phải hôm nay trở trời hay không?

Sau khi Abigail quát mắng Orlando xong, liền bỏ qua cho hắn, cô cảm thấy, có tìm hắn nói chuyện cũng không được gì cả. Liền quyết định buổi tối sẽ tìm hai tên lấy quyền thế ép người kia nói lý lẽ. Học bù cô không thể không tham gia, chẳng lẽ đội bóng cô cũng không thể bỏ hay sao? Đừng mơ cô sẽ thỏa hiệp việc này!!!

Vốn muốn kéo Snape đi cùng để có thêm can đảm, nhưng mà Snape lại nghiêm túc từ chối. Hơn nữa hắn còn cho rằng tham gia đội Quidditch có thể rèn luyện cho Abigail về thể lực, có thể tận dụng hết ngày chủ nhật nhàn rỗi của cô, miễn cho cô suốt ngày chạy đông chạy tây. Quả thực là nhất cử lưỡng tiện. Bởi vậy hắn vô cùng tán thành việc này.

Abigail thầm mắng Snape không có nghĩa khí, chỉ có thể một mình mang đao đi gặp.@@

Cô cũng biết những người nham hiểm giống Malfoy và Parkinson thì nhất định sẽ khó có thể thuyết phục, vì vậy cô cố gắng ép cơn giận của mình xuống, phải bình tĩnh, thật bình tĩnh...

Đứng trước mặt hai vị BOSS, Abigail hít sâu một hơi:

Đầu tiên, cô tỏ bẻ thực vô cùng vinh hạnh khi được hai vị trưởng và phó đội bóng coi trọng, nhưng xuất phát từ sự yếu ớt về thể chất và tâm hồn, nên cô không thích hợp với Quidditch, môn thể thao vận động mạnh như vậy. Hơn nữa xưa nay cô là một cô gái yêu thích sự nhã nhặn, lịch sự, nên không thể có những hành động va chạm mạnh trong thi đấu. Cuối cùng cô dùng giọng nói uyển chuyển, nhẹ nhàng tỏ vẻ tiếc nuối với hai vị huynh trưởng: cô thực sự không có hứng thú với loại hoạt động này. Thật sự là làm bọn họ thất vọng rồi.

Giọng nói vui vẻ, ôn hòa, biểu cảm, chỉ còn thiếu điều giả bộ đau lòng, lệ tuôn hai hàng nữa thôi. Ngay cả Abigail cũng phải phục khả năng của bản thân. Sao cô lại không đi làm nhà diễn thuyết nhỉ?

Nhưng mà, hai vị BOSS kia đối với những lời nói đầy cảm động của cô một chút phản ứng cũng không có.

"Đầu tiên, xét thấy trong tuần đầu tiên nhập học, em đã bị phạt đến chỗ giáo sư Horace ba ngày, thực tập công việc nghiên cứu động vật thân mềm. Vì vậy,anh nghĩ rằng em cũng không là người có thể chất và tâm lý yếu đuối như em nói."

Mái tóc bạch kim của Malfoy lóe sáng, thích thú lật giở quyển ghi chép xử phạt của học viện. Abigail liếc thấy chữ "đi học đánh nhau", nhất thời sắc mặt chuyển thành trắng bệch.

"Tiếp theo, biểu hiện phấn khích trong lần đầu tiên trên xe lửa của em đúng là hành động lần đầu anh thấy trong đời. mà trong học kỳ vừa rồi em lại quản lý đám học sinh năm nhất một cách xuất sắc như vậy. Cho nên bọn anh tin rằng, đối với sự "nhã nhặn, lịch sự", em cũng không có quá hứng thú đến vậy. Mà đối với sự va chạm, hoạt động mạnh cũng không khó có thể chấp nhận"

Hecktor Parkinson mặt không chút thay đổi, giọng nói máy móc, thuận tay mở luôn giấy khen ngợi của trường cấp cho học viện ra trước mặt Abigail. Abigail liếc mắt nhìn, tất cả tên được viết bên trên đều là những người đã từng bị cô dạy dỗ. Người cô dần trở nên uể oải. Malfoy lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc huy chương bằng bạc, vui vẻ ướm thử lên cổ Abigail, vỗ vỗ bả vai cô:

"Cuối cùng,.... Tiểu thư Abigail yêu quý, thực ra em đối với Quidditch có hứng thú hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là em đối với vinh quang của Slytherin có hứng thú, có đúng không?"

Câu "có đúng không?" kia nói ra một cách vô cùng có ý sâu sa.

Parkinson ở bên cạnh cực kỳ phối hợp lấy ra một chiếc bút lông, chính là chiếc bút Abigail đã trả lại cho bọn họ, đưa tới trước mặt cô. Abigail gần như té xỉu.

Đáng tiếc là, thân thể của cô quá khỏe mạnh, không thể muốn là có thể xỉu được.

Hai con rắn trước mặt trưng ra gương mặt nham hiểm, nhe răng cười với Abigail, cô cảm thấy toàn thân phát lạnh, nhìn chiếc bút lông kia, chống cự lần cuối, ngập ngừng nói:

"Sao em cứ cảm thấy như sắp ký khế ước bán mình thế..."

Huynh trưởng Malfoy lại vô cùng thần kỳ, lấy ra một chiếc hộp mực đóng dấu, quan tâm nói: "Nếu em không muốn ký tên, có thể đóng dấu cũng được!!!"

Abigail dở khóc dở cười, lại còn chuẩn bị cả dấu cho cô rồi!!!

"Em... em ... ký tên là được rồi !!!"

Sau khi ký tên, trong khi hai tên rắn kia còn đang mỉm cười khoái trá, cô che mặt lại mà chạy đi. Hu hu hu, giáo sư Dumbledore , ông đúng rồi, Slytherin đều là đồ khốn, nhất là hai tên này AAAAAAA !!!!!!