Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 31: Cái gì, học sinh giỏi cũng phải thi lại?

Đợi sau khi bốn người nhà Black vừa rời khỏi Green gia, Abigail lập tức bày tỏ thái độ ­­­­khinh bỉ với suy nghĩ "nguy hiểm" của hai vợ chồng ông bà Green. Đồng thời nói với bọn họ biết quan điểm của mình về vấn đề này: cô tuyệt đối sẽ không làm theo ý muốn của bọn họ.

Nhưng Abigail cũng đã quá coi thường năng lực của "phe địch", sau khi trải qua việc bỏ trốn của con trai là Edward, hai vợ chồng Green gia hiểu được:

Vấn đề hôn nhân là phải bắt đầu từ khi bọn chúng là những đứa trẻ, phải biết rằng tình yêu diễn ra rất khó hiểu, nếu ngươi càng chèn ép nó, nó sẽ càng phát triển mạnh mẽ. Sự phản đối của ngươi, nếu không đúng cách sẽ trở thành liều thuốc thúc đẩy nó phát triển mạnh mẽ hơn. Nếu cha mẹ mà càng mãnh liệt kêu gào phản đối, bọn họ sẽ càng yêu nhau đến sông cạn đá mòn, vĩnh viễn cũng không có chuyện chia tay.

Bởi vậy, không thể để đợi đến khi tình yêu đã nảy sinh mới ngăn cản, phải làm cho ngay cả cơ hội nảy sinh tình yêu cũng không có. Đây chính là thành quả đúc kết sau nhiều năm "nghiên cứu" của hai vợ chồng Green gia.

Cho nên, bọn họ bắt đầu kế hoạch ngay từ khi Abigail vừa mới đặt chân đến Hogwarts. Rất nhiều đêm hai vợ chồng già mắt to trừng mắt nhỏ, ngồi xổm trong thư phòng nghiên cứu vấn đề của cháu gái và cháu rể tương lai.

Căn cứ theo nguyên tắc bù trừ, lấy ưu điểm bù nhược điểm, xét từ ngoại hình đến gia thế, huyết thống, độ tuổi... tất cả các khía cạnh đều xem xét một cách cẩn thận. Cuối cùng hai vợ chồng già cũng chọn được một số thanh niên ưu tú. Sau đó lấy phương thức "Lấy vô chiêu mà thắng hữu chiêu" (Miêu: nghe giống tiếu ngạo giang hồ quá), "vô ý" đưa ra lời đánh tiếng (Miêu: bật đèn xanh) trong giới quý tộc huyết thống thuần khiết.

Hiệu quả thật là vô cùng kinh người.

Những năm gần đây, bởi vì tư tưởng Muggle phát triển, những phù thủy trẻ tuổi cũng không thể cùng họ hàng gần kết hôn. Cho nên sau khi một số gia tộc còn sót lại luân phiên liên hôn một vòng, cũng không thể tiếp tục duy trì được nữa. Trong quá trình liên hôn, rất nhiều gia tộc nguyên bản là huyết thống thuần khiết đều không còn giữ được bản chất của mình nữa.

Vì vậy, việc tìm bạn đời trong các gia tộc huyết thống thuần khiết luôn là vấn đề nan giải. Vì giải quyết vấn đề ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc giữ vững địa vị và sức ảnh hưởng trong xã hội này, mà rất nhiều cha mẹ các nhà đều suy nghĩ đến bạc cả tóc. "Dây ăng ten, Rada" đều giương cao, thu thập tất cả tin tức hữu dụng từ những nam nữ phù thủy có độ tuổi phù hợp trong giới huyết thống thuần khiết.

Tuy rằng thế giới phù thủy không có mai mối hay trung tâm giới thiệu hôn nhân gì đó, nhưng mà ... có "đồ tốt" trong nhà làm sao thiên hạ lại không biết. Sau khi ông bà Green đánh tiếng ra bên ngoài không lâu, đã mừng như điên khi thu hoạch được một đống danh thϊếp của những đại gia tộc gửi đến.

Mà bên kia, gia tộc Black được xưng là "gia tộc đắt giá nhất từ xưa" lấy tốc độ kinh người nhiệt tình hướng tới Green gia đánh tiếng. Vốn bà nội Green vừa ý gia tộc Brandon có nhiều thế hệ đều là Hufflepuff, bà cho rằng nhà Hufflepuff so với nhà Slytherin thì dịu dàng, hiền lành hơn nhiều, cháu gái cũng sẽ không chịu thiệt.

Nhưng mà sau khi gia tộc Black đưa lễ gặp mặt đến - chính là "Bản tham khảo những ma thuật phòng ngự dành cho chỗ ở của pháp sư", ông bà Green nhất thời bị phần hối lộ này quật ngã, - hiện tại bọn họ cần nhất chính là thứ này.

Vào đêm hôm đó, ông Green cảm thán trong lòng "Có cháu gái xinh đẹp thật là hạnh phúc", lập tức đưa ra thϊếp mời gia đình Black đến chơi, ..... Abigail cứ thế bị bán đi.

Sau khi Abigail biểu lộ rõ ràng lập trường - cự tuyệt ép duyên. Ông bà Green cũng không chút nào nhượng bộ. Đối mặt với sự tức giận của cháu gái, cũng không có tức giận hay thỏa hiệp, mà dùng thủ đoạn "lạt mềm buộc chặt" từ từ chiến đấu với cháu gái.

Sau khi tranh cãi, bọn họ quyết định dùng cách bỏ phiếu của Muggle để giải quyết. Hai ông bà Green hai phiếu tán thành, Abigail và con rắn nhỏ mới nhặt được hai phiếu phản đối. Mà mấu chốt của thắng bại, Bonnie, lại chốn trong phòng bếp khóc lóc tỏ vẻ bỏ quyền bỏ phiếu. Ai muốn ép hắn bỏ phiếu thì hắn sẽ ghét kẻ đó.

Đối mặt với Bonnie tự động từ bỏ quyền dân chủ, ông nội Green rất là buồn bực, hắn rất muốn tóm lấy con rắn nhỏ kia, vừa bóp vừa hét lên "ngươi ăn của ta, dùng đồ của ta, ngủ ở chỗ ta, thế mà dám không tán thành ý kiến của ta", nhưng đáng tiếc là bất đồng ngôn ngữ, mà kẻ phiên dịch duy nhất kia lại ở phía đối lập, chỉ đành từ bỏ.

Cuối cùng mọi người đều nhường nhau một bước, trong thời gian ngắn cũng không nhắc lại vấn đề này nữa.

Thật ra, Abigail cũng không phải không nghĩ đến vấn đề kết hôn. Ngoài vấn đề an nguy của bản thân và người nhà cùng bạn bè, cô vẫn luôn là một người thuận theo tự nhiên. Bởi vì người tính vĩnh viễn cũng sẽ không bằng trời tính.

Cô cho rằng khi tình yêu đến, đến cả Merlin còn không ngăn được huống chi là con người. Bằng chứng là vô số phim truyền hình và sự thật trong đời sống hằng ngày đó thôi. Cho nên, không cần thiết phải nói trước điều gì.

Ai biết cô có thể trở về được hay không, nếu trở về được thì tất nhiên là rất tốt. Còn nếu không trở về được, chẳng lẽ muốn cô phải làm bà cô già hay sao? Cho dù cô muốn thì toàn bộ Anh quốc, à không, toàn bộ giới pháp sư Châu Âu cũng không chịu. Đây chính là tổn thất to lớn của giới pháp sư nha.

Cho nên thôi vậy, đối với việc bản thân không thể giải quyết, Abigail cũng lười suy nghĩ. Chẳng qua lúc này, hai ông bà Green tìm đối tượng xem mắt quả thật quá kinh khủng, Abigail mới có thể tức giận như vậy.

Kì nghỉ đầy phấn khích cũng đến thời gian kết thúc, Abigail lại cùng ông bà và Bonnie lại chia tay trong nước mắt. Vẫy vẫy bàn tay nhỏ chào từ biệt gia đình, lại một lần nữa cô trở về Hogwarts.

Snape gửi thư tới có nói, ở Hogwarts vẫn còn rất lạnh, còn rơi rất nhiều tuyết, nên phía dưới lớp áo choàng phù thủy Abigail còn mặc một bộ áo lông thật dày. Còn về tư liệu "Bế quan bí thuật" (1) hắn cũng đã tìm được, hơn nữa đã bắt đầu luyện tập, tuy có chút khó khăn, hắn hy vọng đến lúc đó có thể cùng cô cùng nhau từ từ luyện tập.

Mặc dù trong thư Snape không nói rằng sẽ đến đón cô, nhưng mà không đợi xe lửa dừng lại, qua lớp cửa kính Abigail đã thấy hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh.

Sau khi xe lửa dừng lại, Abigail liền chạy xuống tìm Snape, trong đêm tuyết rơi đầy trời, cảnh vật nhìn có chút mờ mịt, Abigail nghe thấy có người lớn tiếng gọi cô "Abigail , Abigail, bên này..." Cô thấy Snape vừa vẫy cô, vừa len qua đám đông tiến lại gần.

Abigail cũng vui vẻ vẫy tay với hắn, sau đó chạy nhanh đến chỗ của hắn, Snape bị cô gái nhỏ đυ.ng phải, suýt chút nữa thì đứng không vững.

Suốt kỳ nghỉ hai người không gặp nhau, cả hai đều vui mừng, Abigail nhìn Snape có vẻ cao lên một chút, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào một chút, ngoài bộ quần áo cũ thì có quàng thêm một chiếc khăn len mới tinh, mái tóc màu đen bị gió thổi rối bù.

"Oa, Sev, cậu cao lên nhiều vậy?", Abigail vui vẻ kêu to.

Snape xoa xoa bả vai bị cô vỗ đến tê rần: "Bạn cũng lớn hơn rồi, chỉ là đáng tiếc không phải chiều cao mà là bề ngang".

Abigail giận dữ quát: "Cái miệng quạ của cậu, thật sự không thể nói được lời tốt lành gì. Quà tặng của mình cậu vẫn còn đeo trên cổ kia kìa"

Snape tất nhiên là không chịu thua thiệt cũng kêu to: "Nếu là đồ của bạn đan thật thì mình sẽ không ngần ngại đưa cho Hagrid ngay"

"Vì sao?", Abigail khó hiểu hỏi.

"Để cho hắn làm lưới bắt chim. Ha ha ha", Snape cuối cùng nhịn không được, vừa cười lớn vừa chạy trốn.

Abigail vung nắm tay đuổi theo phía sau.

Hai người cười đùa vui vẻ nên không để ý, có hai người bên kia, một người liều mạng chạy đến chào hỏi Lily, một người khác ánh mắt trừng trừng nhìn bọn họ bên này.

...

Học kỳ này Abigail cảm thấy thích thú hơn học kỳ trước, sau khi hoàn thành tất cả bài tập của mình, cô còn có thể nói với "giáo sư" Snape nơi lỏng cho cô dành một chút thời gian rảnh đi chơi đây đó.

Sau bữa tối ngày đầu tiên quay lại trường, giáo sư Dumbledore lại vội vàng rời khỏi trường học.

Học kỳ này, nhiệm vụ tối quan trọng của Abigail và Snape là phải luyện thành "Bế quan bí thuật".

Abigail từng nói cho Snape biết về thuật này trong lúc học, nhưng mà cô cũng có chút do dự, bởi vì trong nguyên tác, loại pháp thuật cao cấp này những người hiểu được cũng không vượt quá 5 người. Trong đó cô chỉ biết có Dumbledore và Chúa tể hắc ám mà thôi. Snape lại kiên quyết ủng hộ việc học loại pháp thuật này. Vì vậy, trong kỳ nghỉ đông hắn liền tới thư viện tìm một đống tư liệu, nhất định bắt Abigail sau khi đi học trở lại phải luyện tập nó.

Abigail biết, sau này Snape sẽ trở thành một người vô cùng thành thạo "bế quan bí thuật", bởi vì hắn có thể nằm vùng bên cạnh Voldemort tận mười mấy năm trời, mãi cho đến lúc chết mới bị phát hiện ra là gián điệp hai mang, không phải là lợi hại bình thường đâu.

Abigail hiện tại đã biết rõ thuật này là cái gì, bởi vì thật ra pháp thuật này rất thú vị, thực hiện kỹ thuật cũng không phải là quá khó khăn, nhưng lại có yêu cầu rất cao về sự kiên nhẫn. Nói cách khác thì người luyên tập phải có một ý chí kiên định và tâm lý bình tĩnh khi luyện tập. Hiển nhiên là Snape có đủ tố chất để phù hợp luyện tập loại pháp thuật này.

Nhưng mà, xuất phát từ việc liên quan đến tính mạng, nên Abigail luyện tập cũng vô cùng chăm chỉ. Điều này làm cho Snape hết sức hài lòng. Vì vậy, dù không tình nguyện nhưng hắn vẫn quyết định thưởng cho Abigail một ngày chủ nhật đi Hogsmeade để thư giãn.

Đáng tiếc là Abigail lại không có duyên với ngôi làng nhỏ đáng yêu đó, không chờ cô kịp vui mừng thì đã nhận được thông báo của bà Hooch, yêu cầu cô chủ nhật đi học bù môn bay.

Abigail kêu thảm một tiếng: "Chuyện gì vậy? mình đã là học sinh năm ba, không, cũng sắp là năm bốn rồi, sao lại còn phải học môn bay này chứ?".

Snape cũng càm thấy kỳ lạ, lấy giấy thông báo xem lại, sau đó giải thích cho cô biết:

Thì ra là bà Hooch hằng năm đều phải mở một lớp bổ túc, chính là dành cho những học sinh của các năm không vượt qua kỳ thi môn bay đến học bù. Bởi vì Abigail đến năm thứ ba mới đến trường nên bà Hooch không có kết quả môn này của cô , vì vậy cô cũng phải học bù.

Abigail vô cùng buồn bực: "Đây là kỳ thị với xếp lớp sinh sao? Lúc trước mình là vượt qua kỳ thi mới được vào trường, không phải là đi cửa sau."

"Không phải là kỳ thị, lần trước trong cuộc thi nhập học bạn có vượt qua môn bay này chưa?", Snape chậm rãi nói.

Abigail nghĩ lại, đúng là chưa có thi qua môn này.

Snape thật ra ước gì cô không thể đi Hogsmeade được.

Hắn hiện tại giống như là những cha mẹ bình thương, nhìn thấy ánh mắt đáng thương của đứa nhỏ, dù trong lòng không hề thích thú nhưng vẫn chấp nhận cho đứa nhỏ đi chơi một chuyến. Vì vậy khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm cho đứa nhỏ không thể đi chơi được nữa, hắn sẽ bày ra vẻ mặt "ta cho ngươi đi chơi, nhưng ngươi lại không may mắn, cho nên không thể trách ta được", sau đó trong lòng thầm vui sướиɠ.

"Mình sẽ đi nói với bà Hooch, mình căn bản là không cần học bù, kỹ thuật bay của mình tuyệt đối là số một, mình từng vượt qua một lần hạ cánh trượt, thậm chí còn bay nhanh hơn cả máy bay trực thăng cất cánh cơ mà.", Abigail vỗ bàn hét lớn.

Snape vô cùng kỳ dị mỉm cười: "Mình vô cùng ủng hộ bạn, nhất định phải nói với bà Hooch những điều này!".

Hôm sau, cũng chính là ngày chủ nhật, Snape cùng Abigail đang vô cùng tin tưởng muốn thuyết phục bà Hooch đi đến sân luyện tập môn bay. Abigail nhìn thấy một phụ nữa cao cao đang bị một đám học sinh vây quanh nói chuyện.

"Bà ấy chính là bà Hooch", Snape nhỏ giọng nói: "Bạn nhanh thừa dịp chưa vào học, đi nói với bà ấy đi"

Abigail ngẩng cao đầu, khí phách hiên ngang đi tới, còn chưa kịp mở miệng, thì nam sinh A đứng bên cạnh bà Hooch vội vàng nói:

"Bà Hooch, con thực sự không cần học bù đâu, kỹ thuật bay của con tuyệt đối là hạng nhất".

"Hạng nhất? đây là chuyện cười hay nhất mà ta từng nghe thấy, có lẽ là ta nên đem ghi chép trò lúc trước ba lần bốn lượt ngã gãy tay, gãy chân đến cho trò xem một chút.", bà Hooch không khách khí nói.

Hahahahaha, tên tiểu quỷ này, Abigail mừng thầm trong lòng, hắn cũng tự xưng kỹ thuật hạng nhất?

"Bà Hooch. Ngài đừng để ý đến hắn, con mới thật sự không cần học bù, con từng vượt qua một lần hạ cánh trượt", một nam sinh B bên cạnh cũng liều mạng giải thích.

"Vượt qua một lần hạ cánh trượt? trò đúng là hài hước, lúc trước ngay cả một bức tượng đứng im trò còn không bay qua được. Muốn ta cho trò xem qua một chút bức tượng lần trước trò phá hỏng hay không?", bà Hooch ánh mắt trợn trừng tức giận.

Sao? Cũng hạ cánh trượt? Abigail cười không nổi nữa.

Một nam sinh C còn muốn giải thích: " Bà Hooch, thật sự con không cần tham gia học bù, con có thể bay theo máy bay trực thăng cất cánh nữa cơ"

Bà Hooch cũng không buồn thở dài: "Trò nói bậy bạ cái gì vậy? máy bay trực thăng cất cánh? lấy tốc độ của trò nếu bay phía trên nó không phải bị cánh quạt của nó say thành sốt cà chua sao?".

Không thể nào? Cũng là máy bay trực thăng?, Abigail chán nản.

Lúc này, bà Hooch nhìn thấy Abigail, nói: "Đúng rồi, trò là Abigail Green phải không? Trò đến thật đúng giờ. Trò có chuyện gì muốn nói với ta ư?"

Abigail nhìn ba kẻ vừa nói hết lời kịch của cô đang mếu máo, lại nhìn bà Hooch, ngây người ba giây, sau đó lập tức nói nhanh: "Con nghĩ là, bà Hooch, rất hân hạnh được biết ngài, được ngài chỉ dạy môn này con cảm thấy thật vinh dự. Sau này xin ngài chỉ dạy nhiều hơn".

Bà Hooch hài lòng nhìn cô, thật là một đứa trẻ có giáo dục, không giống mấy đứa trẻ chuyên trốn học.

"Tốt lắm, vậy trò mau đi lấy một chiếc chổi cho mình đi", bà chỉ tay về phía đống chổi ở góc tường.

Abigail lễ phép gật đầu, sau đó thẳng lưng đi đến chỗ đống chổi.

Đứng chờ bên cạnh, Snape lập tức đuổi theo, dùng giọng điệu nhịn cười hỏi cô: "Thế nào? bạn nói với bà Hooch rồi chứ? Bà ấy có đồng ý cho bạn miễn học không?"

Abigail không quay đầu lại, cúi đầu chọn chổi, mặt không chút thay đổi nói: "không, mình không nói gì cả".

"Vì sao?", trong mắt Snape tràn đầy chế nhạo

"Rất đơn giản, bởi vì mình phát hiện, sự thật thắng lý luận, mình muốn dùng thực lực chứng minh mình là một học sinh ưu tú không cần học bù", Abigail quang minh chính đại nói.

Nói xong một lần nửa ngẩng cao đầu, lại một lần nữa hiên ngang bước đến sân luyện tập môn bay.

Đằng sau, Snape cười đền gập cả thắt lưng.

Ngốc nghếch, tự nghĩ ra lý do thoái thác học, bà Hooch trong một năm không biết đã nghe qua bao nhiêu lý do như vậy, đã sớm luyện thành lòng dạ sắt đá, ngươi có nói cả ngày cũng chẳng giải quyết được gì cả.