Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 27: Tất cả đều là duyên phận

Từ hôm đó, Snape tự nhận chức "giám sát học tập" của Abigail, còn lập ra một kế hoạch học tập cho cô. Abigail "may mắn" được sống lại quãng thời gian sau khi tốt nghiệp trung học, bắt đầu ôn thi vào đại học năm nào.

Severus Snape tuyệt đối là người có tinh thần học tập thực sự, vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ. Cho nên hắn cũng yêu cầu Abigail phải như vậy. Abigail không ngừng kêu khổ, trong lòng biết hắn là muốn tốt cho mình, cho nên lấy sức lực thi đại học năm đó ra, gắng sức theo sau Snape.

Sau một thời gian ngắn, Snape hết sức hài lòng, vì thế ôn hòa nói với Abigail, nếu cô cứ cố gắng như vậy, chăm chỉ luyện tập pháp thuật, như vậy nói không chừng, hắn sẽ cho cô đến làng Hogsmeade một chút cho thông khí, à, hít thở không khí!

Nhưng mà, có đôi khi, hắn nhìn khuôn mặt đáng yêu bên cạnh, trong lòng xuất hiện một cảm giác không chân thật. Cô gái này thật sự là bạn của hắn sao?

Cô xinh đẹp như vậy, lại hài hước, tính tình là tốt (Mấy người nhóm Potter cũng không nghĩ như vậy), lại có chút thiên phú, thành tích học tập cũng rất tốt, xuất thân trong gia đình pháp sư quý tộc, có nhiều thế hệ đều là huyết thống thuần khiết cao quý. Người như thế thì bạn bè kiểu gì chẳng có, nhưng mà.... Vì sao lại chọn hắn?

Trong kí túc xá Slytherin, hay thậm chí là trong trường Hogwarts, có không ít người chú ý đến việc hai người bọn họ thường xuyên ăn cơm, học tập cùng nhau. Cũng bắt đầu xuất hiện mất lời đồn, cũng may là đa số thời gian bọn họ ở cùng nhau đều là học tập, cũng không làm ra việc gì, cho nên những lời đồn cũng không có quá đáng.

Snape cũng biết bản thân không được hoan nghênh, không mang huyết thống thuần khiết, tính cách lại u ám, bộ dạng cũng không đẹp. Ưu điểm duy nhất chính là học cũng không tồi. Nhưng mà thế thì có làm sao?

Trước Abigail, ngoại trừ Lily, hắn căn bản là không có bạn bè. Thỉnh thoảng hắn nói ra nghi vấn của mình, Abigail sẽ trả lời:

"Bởi vì trước khi mình đến, số lượng học sinh năm ba là số lẻ. Như vậy có một mình cậu là không có người ngồi cùng bàn. Mình không tìm cậu, thì tìm ai?

"Chỉ vì như vậy?", Snape cảm thấy câu trả lời đơn giản quá.

"Chỉ có như vậy thôi, còn có thể có nguyên nhân gì nữa ?"

Thật ra Abigail cũng không muốn quen biết Snape, bởi vì người này cũng là một nhân vật trong truyện (nguyên tác). Quen biết với hắn cũng không có nằm trong kế hoạch ban đầu của cô. Nhưng mà, ma xui quỷ khiến thế nào cho cô ngồi cùng bàn với hắn, suy nghĩ của Abigail cũng dần bị thay đổi, cô thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng cô độc, vừa tự ti lại tự ái của hắn. Thực sự hắn cũng không có gì sai cả, chỉ làm một người bạn thì cũng tốt lắm.

"Cậu cũng đừng nghĩ nguyên nhân này đơn giản như vậy. Để có một kết quả như vậy chính là cần phải có rất nhiều sự trùng hợp tạo thành. Đầu tiên, học sinh Slytherin năm này vừa vặn là số lẻ. Tiếp theo, cậu phải là một người không giống ai thì mới có thể ngồi một mình. Mà mình cũng phải bị bệnh (thật ra là giả bộ), đi học muộn hai năm, cuối cùng, mình phải được phân đến Slytherin. Cậu thấy không? Đây là một sự trùng hợp lớn đến nhường nào. Đây chính là duyên phận.", Abigail cũng rất khâm phục tài ăn nói của bản thân.

Snape bị Abigail nói một loạt "trùng hợp" cũng cảm thấy choáng váng, cũng đồng ý với suy nghĩ này. Lập tức trở nên vô cùng cảm động. Hắn chân thành cảm ơn Merlin đã cho trước khi Abigail đến nhà Slytherin chỉ có 9 người, cảm ơn Abigail bị bệnh nặng. Thậm chí hắn còn cảm ơn trước kia bạn học xa lánh hắn, có lẽ tất cả đều là sự sắp xếp của Merlin.

Snape cũng biết sau khi hắn ở chung với Abigail một thời gian, bản thân hắn cũng có những thay đổi tốt hơn.

Bởi vì cùng Abigail đi học, hắn cố gắng ngẩng cao đầu, nếu không cái miệng của người "thành thật" kia sẽ nói hắn khi đi đường, lưng còng như một ông già. -___-

Bởi vì suốt ngày tranh cãi với Abigail, suốt ngày đấu võ mồm với cô, mà hắn phát hiện bản thân rất có tài nói ra những câu nói độc địa (Miêu: cái này mà cũng là tài????) hơn nữa tài năng này lại như nấm mọc sau mưa, càng ngày càng phát triển.

Bởi vì Abigail thường xuyên có những ý nghĩ ngốc nghếch trong đầu, nên hắn bị sự vui vẻ của cô cuốn hút lúc nào không hay. Mặc dù lời nói Abigail có chút khó hiểu, cho nên hắn cho rằng đa số là cô đang châm chọc hắn.

Điều khó hiểu nhất chính là, bởi vì không thể không cùng Abigail lên trên tháp thiên văn ngắm trăng, hắn thậm chí đã phải gội đầu thường xuyên. Bởi vì mái tóc đầy dầu mỡ của hắn khi đứng trên đỉnh tháp bị gió thổi một hồi liền biến thành cái chổi dựng ngược trên đầu. Cũng không cần dùng đến keo vuốt tóc để tạo hình. Mà cái người khởi xướng kia lại đứng ở bên cạnh trêu chọc hắn là có kiểu tóc giống trào lưu mới của Muggle.( Heo: Đọc đi, đọc lại đoạn này ta vẫn thấy mắc cười 😂😂)

Tuy hắn vẫn u ám như trước, vẫn lạnh lẽo như trước, toàn thân vẫn mang hơi thở như của một ông già như trước. Nhưng mà sau thời gian dài cũng không thể dấu được nhiều người. Ít nhất là những bạn bè của Abigail cũng đã không còn trưng ra khuôn mặt đen sì khi nhìn thấy hắn nữa.

Thậm chí có vài lần Abigail còn thấy những đứa trẻ được Snape dạy cách tự vệ nói với hắn: "Anh đúng là người tốt", làm cho Snape lại trưng ra khuôn mặt lạnh băng như cũ.

Mấy tháng nay Snape cũng cảm thấy tốt lên nhiều. Hắn cũng đã thấy được màu sắc kiều diễm của những đóa hoa, thấy cây cỏ có màu xanh nhạt, học tập cũng rất vui vẻ, bạn học cũng có người đáng yêu, tóm lại là, hắn rất vui vẻ.

Đáng tiếc là người ngồi cùng bàn với hắn - Abigail lại không vui chút nào. Abigail cảm thấy mấy tháng nay thật sự là khó chịu.

"Giáo sư" Snape 13 tuổi thực sự là không hiểu được cái gì là "kỹ xảo dạy học", vì vậy Abigail lại phải mở một buổi dạy "phong cách dạy học" cho hắn. Đồng thời còn phải đến thư viện đọc một chút về "kỹ thuật pháp thuật hữu dụng", còn sáng tạo ra một ít lời chú đơn giản, còn không cho đọc tiểu thuyết, còn không cho đi chơi, còn không.....

Abigail hiện tại giống như bị ba tảng đá lớn đè nặng, mỗi ngày đều hy vọng có thể được tự do.

Kết quả là Abigail cần phải được giải tỏa, nếu không thể giải tỏa một chút trong lời nói thì cô nghĩ chính mình sẽ bị điên mất, cho nên cô liền đi tìm nơi để "phát tiết.

Lại nói về nam sinh quật cường Regulus Black, từ khi hắn được Snape hướng dẫn một chút về thủ đoạn, sau khi trở về liền đem tất cả những kẻ đã ức hϊếp hắn và Eliza trước kia dạy dỗ lại một lượt. Trải qua mấy ngày, chẳng những địa vị chuyển từ "nô ɭệ" thành "địa chủ", mà sau khi trải qua một hồi hỗn loạn liền trở thành một người có địa vị trong "giang hồ" năm nhất.

Một hôm, Abigail gặp Regulus dẫn một đám nam sinh nghênh ngang đi qua, nghiễm nhiên trở thành một thế hệ thủ lĩnh mới, thực sự là có uy phong.

Khi bản thân thấy khó chịu thì nhìn thấy người mình thích cũng trở thành không thích, vì vậy cô liền chạy ra ngoài, đem tất cả nhóm người này, ngay cả thủ lĩnh cũng không tha tất cả đem vào một phòng nhốt lại. Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho tất cả mọi người, "chị cả" Green bắt đầu tiến hành "giáo dục tư tưởng" cho nhóm người này.

Nói từ "Làm thế nào để trở thành một thanh niên tốt có lý tưởng có khát vọng", những hành vi vi phạm nội quy hằng ngày của bọn họ; đến việc "ngươi có mắng chửi hơn người khác không", là những quy định về cách ăn nói của Slytherin ; đến việc "không nên bắt nạt kẻ yếu", là không được bắt nạt những người yếu hơn mình.... Mấy đứa trẻ nến có chút phản đối nào lập tức sẽ bị cô dùng đũa phép dạy dỗ cho một lần, làm cho bọn họ tự nhận thấy bản thân mình thật là kém cỏi.

Bi thảm nhất chính là loại giáo dục này không phải là núi lửa chỉ bùng nổ một lần rồi thôi, mà là dòng sông nhỏ chảy gián đoạn từng đoạn một. (Miêu: ý nói chảy mãi không hết, dù bị gián đoạn); Regulus thì càng ngày càng không được sống thoải mái, từ ngày hắn trở thành thủ lĩnh của nhóm người kia, liền bị yêu cầu giám sát hành vi của bọn họ, nếu không hắn sẽ bị dạy dỗ nhiều hơn một chút.

Chính vì vậy mà khi mấy đứa trẻ này sau đó khi vừa nhìn thấy đàn chị xinh đẹp này liền muốn đi đường vòng mà qua.

Kết quả là, dưới sự dẫn dắt của Regulus, nhóm học sinh năm nhất đều thực hiện đúng những yêu cầu nghiêm khắc kia.

Đương nhiên là, khoảng thời gian này là thời gian học sinh năm nhất Slytherin có tính nết tốt chưa từng có: bọn họ lễ phép, tao nhã, khiêm tốn, ôn hòa, cố gắng học tập, thân thiện với mọi người, không kiêu ngạo, lại vui vẻ giúp đỡ bạn học.

Ngay cả người xưa nay đều vô cùng nghiêm khắc là giáo sư McGonagall cũng không nhịn được khen rằng: " Tân sinh năm nay của Slytherin đúng là có tố chất rất tốt..."

Thật sự là "Trường Giang sóng sau xô sóng trước"....

Abigail sau khi phát tiết bằng lời nói, tâm trạng cũng tốt hẳn lên, khi học cũng có thể bình tĩnh lại, hiệu suất học tập cũng nâng cao không ít, Snape hết sức hài lòng.

Về phần dạy dỗ mấy đứa trẻ kia, Abigail tuyệt đối không cảm thấy có gì không ổn. Lúc đầu cô vốn đã không thích những hành vi quá đáng của học sinh Slytherin, ví dụ như khoe khoang, bắt nạt... Nếu lúc trước Snape không ngăn cản cô, thì cô đã đánh cho bọn họ một trận rồi.

Thầy giáo năm xưa của Abigail cũng thường nói với cô: Giáo dục vốn là sự nghiệp trăm năm, dạy dỗ một người phải dạy từ nhỏ.

Cô rất tán thành ý kiến của người thầy giáo này, vì vậy triệt để làm theo. Hơn nữa, việc làm của cô vừa là giáo dục bọn trẻ vừa giúp phát tiết bực bội trong lòng. Một việc "nhất cử lưỡng tiện" như vậy, cớ sao không làm?

Sau một tuần như vậy, Snape và Abigail có tiến bộ rõ rệt, dù là việc làm trên thực tế hay trong lý luận, nghiên cứu đều có bước nhảy vọt. Abigail cũng dần dần hình thành thói quen học tập và luyện tập như vậy, đã khôi phục lại bộ dạng của thí sinh thi đại học năm nào.

Hôm đó, buổi sáng sau khi thức dậy, Abigail phát hiện ra thời tiết đã chuyển sang rét lạnh, bên ngoài Hogwarts phủ một lớp tuyết dày, sương mù giăng đầy trời, giống một thế giới đầy băng tuyết. Lúc này cô mới nhớ ra, tháng mười hai cũng đã đến! Những trò chơi ném tuyết, nặn người tuyết diễn ra đầy hưng phấn, háo hứng chờ mong đến những ngày nghỉ.

Thật ra, phù thủy không kỉ niệm lễ Giáng Sinh, nhưng vì quan tâm đến những đứa trẻ có xuất thân Muggle nên cho bọn chúng trở về nhà đoàn tụ với gia đình. Vì vậy liền đề ra quy định cứ thàng mười hai đến sẽ cho bọn trẻ nghỉ đông. Sau nhiều năm, rất nhiều gia đình huyết thống thuần khiết cũng bắt đầu có thói quen kỉ niệm ngày lễ này một chút. Trong đại sảnh trường học và phòng sinh hoạt chung cũng đốt lên những lò sửa ấm áp. Trời thật sự là rất lạnh, cho dù là học sinh nhà Slytherin cũng thích quây quần bên cạnh lò sưởi ấm.

Abigail cũng rất vui mừng vì có thể trở về nhà với ông bà nội, tuy khi chào tạm biệt có chút giận dỗi, dù không nói gì, nhưng ba người vốn đã sớm hòa thuận trở lại. Nếu chỉ dựa vào mấy lá thư thì cũng không thể nói hết được, vì vậy cô rất muốn lần này trở về có thể nói chuyện trực tiếp với ông bà.

Nhưng mà Snape lại không có chút vui vẻ nào, hắn vẫn ở lại trường như cũ, hắn nói rằng gia đình của hắn cãi nhau, cũng nhiều năm rồi hắn chưa từng có lễ Giáng Sinh, hắn trở về cũng không có ý nghĩa gì, không bằng ở lại trường học còn tốt hơn.

Ở nhà ga, Snape giúp Abigail xách hành lý, rầu rĩ không vui tiễn Abigail, giống như là biệt ly mãi mãi vậy.

Abigail nhìn Snape trưng ra khuôn mặt u ám, sau khi cô nói sẽ về nhà nghỉ lễ, mặt của hắn chưa từng thay đổi. Thật sự không thể nhịn được nữa, cô mở miệng lần thứ 11 mời hắn đến Green gia ở trong kì nghỉ.

"Không cần, mình vẫn nên ở trong trường học thôi. Vừa lúc có thể đọc những sách bình thường không thể đọc", Snape lần thứ 11 từ chối lời mời của Abigail.

Abigail cũng hiểu được tâm sự của hắn: bình thường khi ở trường, nhiều người một chỗ cùng cười cười nói nói sẽ không có cảm giác gì, nhưng mà nếu đến Green gia rồi, nhìn thấy cô cùng với gia đình có một không khí ấm cúng sẽ làm cho hắn cảm nhận càng thêm sâu sắc sự mất mát của gia đình, do đó hắn sẽ càng thêm tự ti.

Cô thở dài một hơi, nghĩ thầm: có lẽ chờ khi hắn lớn thêm một chút nữa, chắc sẽ có thể thản nhiên đối mặt với những vấn đề này. Có lẽ hắn cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận thêm nhiều người bạn nữa.

Đang mải suy nghĩ thì có một nữ sinh tóc đỏ chạy đến, thở dốc nói: "May quá, mình còn lo không đuổi kịp cơ.... Đúng rồi, Severus, cậu vẫn không về nhà hay sao?"

Snape lắc đầu: "mình ... mình không về, mình ở lại đây thôi, Lily, bạn có thể giúp mình một việc không?"

Lily ngạc nhiên: "Giúp việc gì?"

Snape đẩy Abigail còn đang ngây ngốc một bên qua chỗ Lily, nói: "Phiền bạn chăm sóc cô ấy một chút. Hai người cũng quen biết mà, phải không?"

"Đương nhiên là quen biết, chúng ta cũng học cùng nhau không ít lần", không hiểu tại sao, trong lòng Lily có chút khó chịu.

Abigail đứng bên cạnh cũng vội gật đầu, quen biết mà - Trong lòng lại hết sức cảm động, Snape thật là tốt bụng. Nhưng mà câu tiếp theo của Snape đã làm cho cảm động của cô mất sạch không còn một mống.

"Lily, phiền bạn trông coi cô ấy cẩn thận một chút, cô ấy đến những nơi đông người liền trở thành một tên ngốc, .... Đi ra ngoài mua đồ ăn vặt nói không chừng còn không biết trở về chỗ của mình...", Snape vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.

Abigail cũng vô cùng bực bội, nhưng mà hắn nói cũng là sự thật, cô đúng là có chút mù đường, nếu không thì lúc trước cũng không chật vật đi đến toa tàu cuối cùng để ngồi rồi.

Lily lại vui vẻ trở lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt đen sì của Abigail, vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm, có mình ở đây rồi. Mình sẽ trông côi cô ấy cẩn thận, nếu cô ấy đi ra ngoài, mình cũng sẽ đưa cô ấy trở về được".