Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 24: Học tập Vi Tiểu Bảo

Phòng làm việc của hiệu trưởng Dumbledore ở trên tầng ba, đứng trước bức tượng hai con rắn xấu xí, Abigail nói mật khẩu: "Socola hình con ếch". Vừa dứt lời, tượng đá liền mở ra, tảng đá to lớn biến thành một cầu thang cuốn dẫn tới phòng làm việc của hiệu trưởng. Snape nhìn Abigail nói nhỏ: "Không sao đâu, đi đi!"

Abigail một mình đi vào trong.

Cô gõ cửa.

"Mời vào !", là giọng của giáo sư Dumbledore.

"Chào buổi tối, giáo sư ", khi Abigail tiến vào trong phòng làm việc, liền nhìn thấy một ông lão râu nâu, tóc nâu đang đứng ở bên trong.

"A, chào buổi tối Abigail Green, con ngồi đi ", Dumbledore mỉm cười nói: "Ta nghĩ rằng con đã trải qua năm học đầu tiên vui vẻ đúng không?"

"Vâng, rất vui ạ, cảm ơn giáo sư ", Abigail lạnh nhạt nói.

Albus Dumbledore là một người cao lớn gầy gò, là một ông già hiền lành, hòa nhã, cả râu và tóc đều một màu nâu, dài khoảng mấy thước Anh, cái mũi chim ưng giống như bị gãy ở giữa, đôi mắt xanh lam sáng ngời, đáng tiếc là bị một chiếc kính hình bán nguyệt che lại nên không nhìn rõ.

"Ta rất vui vì sau thời gian cấm phạt mà con vẫn có thể vui vẻ như vậy", Dumbledore hớn hở nói.

Abigail nóng bừng cả mặt, hiếm ai có được "vinh dự" này ở ngay tuần đầu tiên sau khi khai giảng, vị hiệu trưởng này quả thực là tin tức nhanh nhạy.

"Như vậy, con thích Hogwarts không? Ta nghe nói trước đây con vẫn từ chối không muốn đến trường ?"

"Không phải như vậy, chỉ là sức khỏe con không tốt mà thôi! Thực ra con rất thích Hogwarts, đây là một trường học vĩ đại!", Abigail dùng lý do ngàn năm không đổi.

"Vậy thì tốt quá, con có biết hôm nay ta tìm con đến có việc gì không?", Dumbledore chậm chạp nói.

Abigail không nói gì cả, lòng oán thầm, ta làm sao mà biết được. Ta cũng không phải con giun trong bụng của ông, chẳng lẽ là vì ông ngưỡng mộ ông bà nội ?

"Thật ra là vì nhà của con.... " Dumbledore thấy cô không nói gì cả nên tiếp tục nói.

Abigail hai mắt mở to. Không phải là.....?

"Bạn của ta....", Dumbledore lại nói thêm nửa câu.

Abigail nhẹ nhõm thở ra một hơi, nói nhanh : "Ông nội con đã từng kể, ông ấy và thầy đã quen nhau lâu rồi, tuy rằng không thể thường xuyên gặp mặt nhưng mà cũng thường xuyên gửi thư qua lại cho nhau"

"A, ông ấy nói như vậy sao ? Brian là một người huyết thống thuần khiết vô cùng thận trọng, chúng ta quen nhau cũng được một thời gian dài, nhưng mà ông ta không bao giờ thể hiện tình cảm. Ha ha ....", Dumbledore nhìn vô cùng hớn hở, "Ông ấy là như vậy đấy, nhưng mà ta nghe Shake Goshawk nói bây giờ tính cách của ông ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi, trở lên cởi mở và vui vẻ hơn, ta nghĩ ông ấy như vậy là vì con! Con đem đến cho ông ấy rất nhiều niềm vui"

Abigail trong lòng thầm cười trộm, mọi người ở nước Anh các người đều là những người "buồn chán" như vậy cả, nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói: "Thầy nói đùa rồi, ông nội con tuy không thường nhắc tới thầy nhưng thật ra ông ấy rất kính trọng thầy. Ông ấy thường nói thầy là người giỏi nhất mà ông ấy từng biết ", mọi người ai cũng thích được khen, chắc ông cũng như vậy chứ?

Quả nhiên không khí bắt đầu trở lên ấm áp thân thiện hơn rất nhiều.

"Con biết không, Shake Goshawk mỗi lần đến nhà con trở về đều vô vùng vui vẻ. Ta nghĩ ông ấy thật sự vô cùng thích gia đình của con", Dumbledore cảm thán.

"Vâng, ông ấy và ông bà nội con là bạn bè thân thiết, nhà con luôn hoan nghênh ông ấy đến thăm", trong đầu Abigail liền hiện lên khuôn mặt hồng hào, mập mạp của ông già kia, cả cái điệu cười vang sảng khoái kia nữa, trong lòng lại cảm thấy thật vui vẻ.

Dumbledore mỉm cười lắc lắc đầu: "Không, không phải như vậy, tuy rằng ông ấy là bạn bè của Brian và Catherine, nhưng mà trước kia ông ấy cũng không thích đến nhà con như vậy đâu. Trước kia ông ấy có nói gia đình con là một nơi khô khan giống như viện bảo tàng lịch sử vậy, mà ông nội của con chính là vị viện trưởng khô khan nghiêm khắc, mỗi lần gặp mặt ông ấy cảm giác bản thân cũng sắp trở thành lịch sử rồi."

Abigail cũng cười rộ lên, ông già này thật đáng yêu.

"Tất cả đều là vì con, Abigail thân mến, từ khi con đến bên ông bà nội con, ta nghĩ rằng bọn họ đã thay đổi rất nhiều, làm cho người ta yêu quý hơn ", Dumbledore tiếp tục nói: "Từ khi con xuất hiện, Shake Goshawk càng ngày càng thích đến nhà của con hơn, đặc biệt là khi con đi đôi dép lê bằng vải nhung đi qua đi lại trong phòng khách, nhìn khuôn mặt run rẩy của Brian, ông ấy lại đặc biệt vui vẻ"

Abigail cười gượng vài tiếng, ngại ngùng. Cái lão già này, sao việc gì ông ấy cũng kể ra ngoài vậy.

"Ta nghĩ ông ấy rất thích con, ông ấy thường nói như thế này - "Abigail của ta" , ta cũng có thể gọi con như vậy chứ ?"

"Đương nhiên là có thể rồi, thưa thầy. Con cũng rất thích ông Shake Goshawk. Sức khỏe con không được tốt, không thể thường xuyên đi ra ngoài chơi, nên không có bạn bè. Mỗi lần ông Shake Goshawk đến con đều rất vui vẻ. Nhưng mà, nếu ông ấy không mang theo đồ ngọt tới chắc chắn bà nội con sẽ càng thêm vui vẻ", Abigail thật lòng rất thích ông lão kia.

"Hahahaha, lão Shake Goshawk đáng thương. Đồ ngọt, đúng rồi, ông ấy có hỏi ta xem trẻ con thì sẽ thích loại đồ ăn vặt nào", Dumbledore phá lên cười: "Chắc ông ấy phải chịu không ít lời trách mắng của Catherine rồi!"

Abigail dường như bị tiếng cười của Dumbledore lôi kéo, lão già này cũng thật là đáng yêu.

"Ông ấy luôn nói rằng con rất dũng cảm lại rất thông minh. Lúc ấy ta còn tưởng rằng con sẽ bị phân đến Gryffindor ". Dumbledore quả nhiên là một người có kinh nghiệm, chuyển đề tài rất nhanh.

Abigail lập tức lâm vào trạng thái cảnh giác, nhìn thẳng vào mắt Dumbledore : "Cha con Edward Green cũng là một người Slytherin , ông ấy cũng rất dũng cảm!!! Con cho rằng dũng cảm cũng không phải là tính cách đặc biệt chỉ có ở nhà Gryffindor "

Dumbledore cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói: "Con luôn làm cho ta cảm thấy kinh ngạc. Dường như con luôn có những cách giải thích độc đáo. Con biết không, tuần trước, ta có đi sang Đức, gặp gia đình Beckmann. À chính là nhà ông bà ngoại của con!"

Abigail biết, ông ấy chắc là đi xem xét thế lực Tử Thần Thực Tử ở Đức.

"Ở đó, bọn họ có nói cho ta biết con có viết cho bọn họ mấy bức thư..." Dumbledore cuối cùng cũng nói vào chuyện chính: "Hơn nữa, bọn họ có nói cho ta biết một chuyện, ta cũng hiểu được một số..."

"Nói đến cùng thì chính là, sau khi con "nghe được" ông Shake Goshawk và ông bà nội con nói chuyện, liền đoán được có nguy hiểm, sau đó con viết cho mấy người anh họ của mình mấy bức thư, nói bọn họ phải "cực kỳ" chú ý một số việc, đúng không ?", Dumbledore nhìn chằm chằm Abigail lại nói tiếp: "Nhưng mà, ta rất ngạc nhiên, một cô bé mới chỉ 10 tuổi, chỉ dựa vào mấy câu nói chuyện phiếm mà có thể suy nghĩ được như vậy ?."

Abigail giật mình. Đến rồi, cuối cùng lão già này cũng hỏi đến việc này rồi.

Lời giải thích cho việc này Abigail đã sớm chuẩn bị, cô biết thử thách này sớm hay muộn cũng sẽ phải vượt qua, nếu lời giải thích được chấp nhận thì về sau có xảy như những chuyện tương tự cũng có thể cứ theo vậy mà giải quyết.

Nhưng nếu như giải thích không tốt, sẽ làm cho người khác nghi ngờ, không thể dùng lời nói tác động đến hành động sau này của người thân và bạn bè nữa, không thể bảo vệ mọi người được. Cô cũng không thể làm theo mấy bà đồng bà cốt, run rẩy toàn thân vài cái sau đó tiên đoán vài câu chung chung như người mê sảng được. Cho dù là như vậy cũng có thể được chấp nhận.

Thế nên, trước khi đi Hogwarts học Abigail đã sớm nghĩ đến việc sẽ có người đến hỏi cô về hành động của Voldemort, cô sẽ trả lời ra sao.

Trả lời như thế nào mới có thể thuyết phục được người khác, làm cho không có ai nghi ngờ, nhưng lại có thể làm cho mọi người nhận ra được sự nguy hiểm của Voldemort? Vừa có thể hướng dẫn mọi người vượt qua nguy hiểm, lại có thể đối chọi lại được với thế lực của Chúa Tể Hắc Ám?. Nhất là hiện tại, cô đang đối mặt với một người vô cùng khôn khéo - Dumbledore , nếu hơi sơ ý sẽ bị vạch trần.

Abigail không phải là chuyên gia nói dối, lúc trước khi nàng xuyên qua, tất cả đều rối loạn, vốn là không thể không lộ ra chút sơ hở, nhưng mà may mắn có một bị bác sĩ vừa tài giỏi lại khéo ăn nói - bác sĩ DuPont, đã nói giúp cho cô, giải thích tất cả mọi việc, làm cho mọi người đều tâm phục khẩu phục. Thật là một vị bác sĩ giỏi giang, vừa tinh thông y thuật lại hiểu tâm lý bệnh nhân.

Từ lúc đó, Abigail hiểu rằng nếu muốn sống tốt qua ngày cô phải có tài ăn nói giỏi hơn cả vị bác sĩ DuPont kia. Việc này không thành vấn đề, bởi vì cô có một người "thầy" tài giỏi: Vi Tiểu Bảo.

Abigail là một người rất thích đọc truyện của Kim Dung , cô đã đọc qua "Lộc Đỉnh Ký" cũng hiểu được kỹ thuật nói dối tuyệt vời của "Vi đại nhân" này. Người đã dùng kỹ năng nói dối mà có thể tìm được đường sống trong chỗ chết không biết bao nhiêu lần, cuối cùng có được vợ đẹp con khôn, vinh hoa phú quý cả đời. Thật không hổ danh "thần nói dối".

Mà điều làm cho Abigail khâm phục nhất chính là: Có năng lực trong tay đi khắp thế giới cũng không cần lo lắng.

Bởi vậy cô liền nhớ kỹ bí quyết của "Vi đại nhân" : tất cả mọi việc phải kể thật chi tiết, hơn nữa phải là sự thật, chỉ những chỗ quan trọng mới được thay đổi, chính là "Tám phần thật, hai phần giả"

Abigail hít một hơi thật sâu. "Vi hương chủ"...à không "Vi Thống lĩnh", ngài nhìn xem, ta sẽ không làm ngài thất vọng.

"Thật ra việc này con không nghĩ sẽ nói ra, nhưng mà hiệu trưởng Dumbledore với ông bà nội con lại là bạn bè thân thiết, nên con nghĩ không có việc gì không thể nói được.", Abigail quyết định bắt đầu kể "chuyện xưa" của bản thân.

Dumbledore hơi mỉm cười.

"Ngài cũng biết, cha mẹ con kết hôn trong hoàn cảnh cả hai bên gia đình đều phản đối. Bởi vì hai gia đình có rất nhiều bạn bè thân hữu nên bọn họ vì không muốn bị bắt nên đã trốn đến thế giới Muggle. Chúng ta ở đó đến năm con sáu tuổi. Tuy rằng cha mẹ con đều là phù thủy có huyết thống thuần khiết nhưng mà bọn họ không chán ghét Muggle, họ cho rằng trong những người Muggle cũng có không ít người vĩ đại, còn đọc rất nhiều sách Muggle".

Điều này Abigail cũng không nói dối, người cha Edwart của cô đúng là thích văn hóa Muggle, nếu không ông ấy cũng không đặt tên cho cô con gái duy nhất một cái tên "văn hóa" như vậy: Một đệ nhất phu nhân + Thủ tướng + Thần thám + Hoàng đế (Miêu: nếu không nhớ rõ xin đọc lại chú thích chương 1 để hiểu rõ)

Việc này Abigail phỏng đoán theo những di vật để lại của vợ chồng Edwart, trong những đồ đạc bình thường có rất nhiều quà tặng của dân Muggle.

Dumbledore gật gật đầu nói: "Đúng vậy, Green gia tuy là một gia tộc theo thuyết huyết thống thuần khiết nhưng cũng không có bài xích Muggle, có không ít những vị tổ tiên Green gia có bạn bè là Muggle... Hơn nữa chuyện lúc trước của cha mẹ con ta cũng biết, cũng đã khuyên nhủ Brian và Catherine, nhưng mà bọn họ thực sự quá cố chấp..." nói xong còn cười khổ.

Qua cửa thứ nhất. Abigail không dám biểu hiện chút vui mừng nào. Tiếp tục nói: "Khi còn ở nhà, con có học rất nhiều pháp thuật, còn thường xuyên xem mấy quyển sách của Muggle, trong đó đặc biệt là tiểu thuyết trinh thám, những câu chuyện đó rất thú vị, tình tiết hấp dẫn, sau khi con xem mấy quyển thì liền bị nó hấp dẫn , nhất là những truyện về phân tích tâm lý tội phạm, giống như năng lực của những nhà tiên tri vậy, thực sự vô cùng thần kỳ"

Abigail bày ra khuôn mặt khâm phục, điều này không phải giả vờ, cô thực sự thích đọc tiểu thuyết trinh thám, đặc biệt "Thám tử lừng danh Connan" cô đọc đến mấy trăm tập, "Thiếu niên tứ đại danh bộ" cũng được mấy phần, còn có cả mấy bộ truyện Anime nữa ...

Sau khi đến ở Green gia, cô muốn thứ gì ông bà Green cũng đáp ứng cô, cho nên khi cô mở miệng bọn họ đã lập tức mua cho cô một đống tiểu thuyết trinh thám cho cô đọc đỡ thèm.

Dumbledore dường như cảm thấy hứng thú: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy, thế giới Muggle đúng là có nhiều điều thú vị, ta cũng có nghe nói đến tiểu thuyết trinh thám đó. Một người bạn của ta cũng thường giới thiệu cho ta. Abigail Green, ta rất vui khi con có thể tiếp nhận thế giới Muggle như vậy!"

Nói thừa! ta chính là một người Muggle. Abigail thầm nghĩ, lại tiếp tục nói :

"Sau này con mới biết được, tiểu thuyết trinh thám là nói đến một nghành học quan trọng của thế giới Muggle có tên là : "phân tích tâm lý tội phạm". Nói cách khác, những vị thám tử này có thể đoán được tâm lý và hành động của tội phạm cũng giống như có phép thuật hay tiên đoán, đó là một loại triết lý trinh thám điển hình ! Cái này là một loại tri thức vĩ đại. Con ... con cảm thấy hứng thú, cho nên đã xem qua mấy quyển thuộc loại này"

Đây cũng là nói thật, những người bình thường thích đọc tiểu thuyết trinh thám thì thường sẽ biết một ít về phân tích tâm lý tội phạm. Mà trong khi Abigail học đại học, bởi vì có hững thú nên cũng có đọc không ít sách vở và tư liệu có liên quan đến vấn đề này. Nếu Dumbledore có hỏi đến thật thì cô cũng có thể nói được hai ba phần.

May mắn là lão Dumbledore cũng không có nghi ngờ gì cả, thậm chí còn liên tục gật đầu : "Green, con thực sự là một người rất hiếu học lại muốn tìm hiểu nhiều lĩnh vực, ta tin lời Brian đã kể, ông ấy nói cháu gái ông đã xem hết hai phần ba sách trong thư phòng của ông ấy. Nhưng mà ta tin rằng ông ấy đã hơi khiêm tốn rồi. Phân tích tâm lý tội phạm ? đúng, ta cũng có nghe nói về nghành học này của Muggle. Ta cũng từng đề nghị Bộ pháp thuật cho hội Thần Sáng học một chút, có lẽ có thể giúp bọn họ giảm bớt thời gian truy bắt tội phạm, nâng cao hiệu quả công việc"

Dumbledore rõ ràng là một người rất có tính kiên nhẫn, nghe Abigail nói một đống vấn đề không có liên quan đến Chúa Tể Hắc Ám mà không có sốt ruột, vẫn mỉm cười lắng nghe như cũ.

Abigail vừa nghe Dumbledore nói cũng biết về nghành học này thì vô cùng vui mừng, biết lời mình vừa nói ra coi như đã được chấp nhận, tiếp theo lời nói dối cũng có chút dễ dàng hơn, cho nên cô quyết định nói thẳng đến vấn đề chính : "Cho nên, khi con khi được câu chuyện của ông Shake Goshawk, liên lập tức cảm thấy Duemstrang rất là kỳ lạ...."

"Ồ, Green , con nói lời này là có ý gì?" lão Dumbledore càng ngày càng cảm thấy hững thú với cô bé trước mắt này.

Abigail trong lòng thầm hô "bùng cháy đi, tiểu vũ trụ" . Bắt đầu trận chiến đêm nay..... -____-