Abigail vừa ghiền rễ cây đa Ấn Độ vừa nhìn Snape ở bên cạnh thong thả chuẩn bị nồi quặng. Không khỏi thầm cảm thán: những điều trong truyện quả nhiên là không lừa người.
Cái thìa khuấy to đến mức Abigail làm rơi nó đến ba lần, nhưng ở trong tay Snape lại nhẹ nhàng như một chiếc đũa vậy, chất lỏng đậm đặc, đυ.c ngầu nhẹ nhàng quay tròn trong nồi, muốn nó chậm lại, nó tuyệt đối không quay nhanh, muốn nó quay nửa vòng nó tuyệt đối không quay đến ba phần tư vòng. Abigail oán hận nhìn cái thìa quấy, nó "bắt nạt" cô.
Khi đem tất cả dược liệu cho vào trong nồi quặng, bàn tay Snape vô cùng vững vàng, không hoảng hốt chút nào cả. Nếu là Abigail làm thì chắc chắn lúc thêm hai giọt nước cây cỏ hồ Xanh, nhất định phải rót vào một cái thìa nhỏ trước, sau đó mới đổ vào nồi quặng. Nếu thêm những loại thuốc nước trong những bình kia vào nồi, chắc chắn là khi giơ tay lên sẽ run rẩy và cái bình sẽ đổ mất một nửa.
Nhưng mà những động tác này Snape làm vô cùng thuần thục, không chờ Abigail đưa cái thìa nhỏ cho hắn, tay hắn đã giơ lên, lắc lắc cái bình, hai giọt nước chậm rãi rơi xuống cái nồi, nước trong nồi một chút cũng không có bắn ra ngoài.
Abigail cảm thấy lúc trước có chút khó coi, nhưng mà lúc này lại thấy Snape nhíu mày lại, mím môi, hết sức tập trung, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lại cảm thấy bộ dạng hắn cũng không quá xấu như vậy.
"Đưa cho mình cây gai", Snape bình tĩnh nói, Abigail vội vàng đem bột cây gai vừa mới nghiền được để vào tay hắn, chỉ thấy tay hắn vung lên, thuốc bột dọc theo cạnh của nồi rơi xuống, sau đó hắn quấy một vòng, nước thuốc trong nồi lập tức biến thành màu vàng xinh đẹp, sắp hoàn thành rồi!.
Snape nhìn nước thuốc dần dần trở nên trong suốt, dâng lên một lớp bọt, càng ngày càng nhiều, tâm tình vui sướиɠ, lấy tay lau mồ hôi trên trán, nói với Abigail : "Thêm rễ cây đa Ấn Độ vào nữa là xong rồi... bạn tới bỏ vào đi, những công việc khác cũng không cần làm nữa".
Abigail được tin tưởng mà vừa mừng vừa lo, vui vẻ tiến đến chiếc nồi đang dâng lên bọt và khói trắng, bàn tay nhỏ bé run rẩy. Nếu cô phá hỏng nồi thuốc này, Snape không biết có nổi điên lên cắn cô hay không?!!! Nhắm mắt lại, đem bột thuốc đổ vào, Snape lập tức khuấy hai vòng nữa, tắt lửa, xong!.
Nhìn nước thuốc trong suốt màu vàng nhạt, giống như nước táo, Abigail không thể tin được thứ nước đang tỏa ra mùi thơm ngát như vậy lại do những thứ đáng sợ kia tạo thành, hình tượng của Snape trong lập tức trở lên càng đẹp đẽ.
Snape vừa giơ tay, giáo sư Horace đã đi đến, nhìn nước thuốc, lại ngửi một chút, lớn tiếng nói: "Tốt lắm, tốt lắm, Snape , hai con hôm nay chính là người giỏi nhất, dù là tốc độ hay chất lượng đều làm rất tốt, ta cảm thấy rất tự hào. Tốt lắm, cộng cho Slytherin 5 điểm, mỗi người!" lập tức những ánh mắt hâm mộ và ghen tị từ bốn phía đều chiếu đến.
Giáo sư vỗ vỗ cái bụng bự của mình, tâm trạng vui mừng nói: "Abigail Green, ông nội con thường nói với ta rằng con không am hiểu độc dược, nhưng mà hôm nay ta thấy, hắn quá khiêm tốn rồi, xem ra con đã kế thừa được tài năng của tổ tiên Green gia - Remand Green rồi. ha ha ha.."
Ông vừa cười vừa đi ra chỗ khác, kiểm tra những học sinh còn chưa hoàn thành công việc.
Abigail ngất! Giáo sư , ngài thật hài hước nha, Remand Green không phải là thiên tài độc dược, ông ấy là nhà nghiên cứu dụng cụ và tài liệu chế tác độc dược. Abigail cảm thấy giống như có người nói với cô rằng: "Tốt lắm, cha ngươi làm nghề rèn tài giỏi như vậy hèn chi ngươi ăn khỏe như vậy....."
Ngất! căn bản là không có liên quan!
Abigail có chút ngượng ngùng, toàn bộ công việc đều là Snape hoàn thành, cô chỉ ở bên cạnh hỗ trợ, nghiền chút bột, chắt chút nước, xem một chút tài liệu, .... Có thể nhận thấy giữa thực tiễn và lý thuyết trong việc điều chế độc dược cấp cao có khác nhau nhiều hơn so với điều chế độc dược cấp thường. Abigail cũng biết cách thức điều chế, cũng đã học thuộc lòng từng bước thực hiện, nhưng khi đi vào thao tác thực tế lại không thể thực hiện được, không phải tay trái run rẩy thì chính là tay phải hoảng hốt, thực sự làm người ta thấy chán nản vô cùng.
Snape thấy Abigail sau khi được giáo sư cộng thêm 5 điểm lại có vẻ mặt ủ rũ, cảm thấy kỳ lạ, do dự một chút vẫn lại gần hỏi nhỏ: "Bạn làm sao vậy, người không thoải mái sao?"
Abigail thở dài một hơi: "Mình thấy mình không xứng đáng có được 5 điểm này, mình gần như là không có làm gì cả... đều là cậu làm hết... hẳn là nên cho cậu 10 điểm mới đúng..." ,Abigail vừa lau mặt bàn vừa nói tiếp: "Hơn nữa, nếu ngay từ đầu mình không lãng phí mười mấy phút đồng hồ thì cậu còn có thể hoàn thành nhanh hơn nữa..."
Snape nghe xong thì cảm thấy ngượng ngùng, khẽ nói: "Không phải như vậy, những động tác điều chế độc dược cấp cao cần phải liền mạch, lại rất khó... mình phải luyện rất lâu mới làm được", nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa nhờ có sự hỗ trợ của bạn thì việc điều chế mới làm xong nhanh được, nếu một mình mình làm thì không thể vừa trông nồi thuốc vừa chuẩn bị nguyên liệu điều chế được..."
Dù biết Snape chỉ là muốn an ủi cô nên mới nói vậy, nhưng Abigail nghe xong vẫn cảm thấy vui mừng.
Lát sau, có sự cố xảy ra.
Từ phía trước bên trái chỗ ngồi Abigail truyền đến một tiếng thét chói tai, Abigail ngạc nhiên khi phát hiện trên mặt Snape hiện lên một chút vui sướиɠ, không đợi cô kịp phản ứng, kế tiếp liền vang lên một tiếng "Đoàng" thật lớn, cô lập tức quay đầu xem có chuyện gì xảy ra.
Ở khu vực nhà Gryffindor, trước mặt một nam sinh béo ú có một cái nồi quặng nổ tung, chất lỏng đậm đặc màu đỏ pha đen không ngừng trào ra, bắn lên cánh tay và người của hắn và cậu bạn ngồi bên cạnh, đau đớn làm cho bọn họ hét ầm lên.
"Vì sao lại thế này?" Abigail hoảng sợ hỏi.
Snape lại vui sướиɠ khi người ta gặp họa, cười nói: "Đây là tiết mục truyền thống của nhà Gryffindor - làm nổ nồi nấu quặng!"
Abigail vô cùng hoài niệm, Neville, ngươi không phải buồn nữa, bởi vì ở đây ngươi cũng có đồng chí.
Giáo sư Horace vội vàng chạy qua, kêu to: "Không nên cử động, ta đến đây, Mark, đứa ngốc này, ta không phải đã bảo là không nên bỏ nhiều nguyên liệu vào cùng một lúc rồi, sao vẫn không nghe như vậy?"
Xung quanh chất lỏng đậm đặc đang lan ra tới chiếc bàn bên cạnh, chính là bàn của Potter và Sirius, nhưng mà hình như bọn họ đối với những việc như vậy đã thành thói quen, chỉ thấy Sirius dùng cả tay và chân, nhảy một cái ra ngoài, trông như một chú hổ già chạy trối chết, mà Potter hai chân cũng nhấc lên, như múa ba lê, nhẹ nhàng xoay tròn cuống quýt tránh ra xa.
Abigail nhìn hai người bọn họ luống cuống chân tay, cười không ngừng.
Chỉ tiếc là chiếc nồi nấu quặng của bọn họ không xảy ra vấn đề gì, nên không có bị ảnh hưởng nhiều, nếu không chắc hẳn thành tích kỳ này của bọn họ sẽ rất thảm.
Giáo sư Horace vừa thở dốc vừa vung đũa phép thu dọn hiện trường, hô lớn: "Potter! Black! Mau đưa hai đứa ngốc này đến chỗ bà pomfrey ngay, còn nữa.... nhà Gryffindor bị trừ hai điểm!"
Giáo sư, ngài cũng quá nhân từ rồi, hai người mà trừ có 2 điểm, ít nhất phải là mỗi người 2 điểm mới đúng!!! Abigail âm thầm đem vị giáo sư bụng bự trước mặt so sánh với lão Snape @@
"Vì sao chỉ trừ có 2 điểm nhẹ như vậy?" Abigail nói nhỏ.
Snape nghe thấy, nhất thời có cảm giác vui sướиɠ khi gặp được đồng chí!!!
Snape vừa thu dọn lọ thuốc và nguyên liệu trên bàn, vừa nhìn trộm Abigail đang thu dọn sách vở và tài liệu bên cạnh, cảm giác hơi kỳ lạ...
Thật ra là hắn đã sớm nghe "đại danh" của Abigail, lúc trên xe lửa cũng có nghe thấy một hồi "đại chiến" kia. Lúc ấy hắn, Lily và một số bạn thân của cô đang ngồi trong một toa tàu, vốn là mấy người Potter cũng muốn vào ngồi cùng, nhưng vì người đông quá, không có chỗ nên phải đi tìm chỗ khác.
Kết quả không bao lâu sau, Mary McDonnell thở hổn hển chạy đến, cô ấy là bạn cùng phòng của Lily. Cô ấy vừa thở vừa đứt quãng kể lại cho bọn hắn biết: ở trong một toa xe phía đuôi xe lửa, bốn người Potter bị một nữ sinh chưa từng thấy bao giờ hung hăng "dạy dỗ".
Bốn người bọn họ đều bị mắng chửi đến xanh cả mặt, đặc biệt là Potter và Sirius, bị tức đến mức muốn phá cả xe lửa!!! Sau đó mấy người Potter lấy đũa phép ra dọa cô gái kia, nhưng mà cô gái kia cũng không có sợ, cũng rút đũa phép ra, mắt thấy sắp xảy ra một trận chiến nảy lửa thì huynh trưởng Gryffindor đến, đem mấy người Potter và những người khác đuổi đi.
Lúc ấy, mọi người trong xe nghe xong cũng không dám tin, mấy người Potter ở Hogwarts nổi tiếng kiêu căng tự đại, ỷ vào gia thế, lại có chút năng lực, chỉ cần có người không vừa mắt liền dùng vũ lực, chỉ thích bắt nạt kẻ yếu, nhất là Snape hắn, không chỉ bị bọn họ bắt nạt một lần, nhưng việc này thì thật là ngạc nhiên, không thể ngờ được.
Mary McDonnell dùng ánh mắt sùng bái kể lại tình hình lúc đó: cô gái kia dũng cảm như thế nào, tức giận như thế nào, Potter kiêu ngạo cô càng kiêu ngạo hơn hắn, Sirius trêu trọc, cô cũng trêu trọc lại hắn, đối đầu gay gắt, quyết không lùi bước...
Tất cả đều rất ngạc nhiên, nhất là Snape, trong lòng đặc biệt sảng khoái, vì vậy đối với cô gái chưa từng gặp mặt kia lập tức có hảo cảm.
Cho đến khi diễn ra lễ phân viện, mọi người mới biết mặt cô gái kia, cảm giác so với trong tưởng tượng cũng không giống nhau. Vốn hắn nghĩ rằng, người có thế đối nghịch lại với nhóm người Potter nhất định phải là một người có thân hình cao lớn, kết quả lại là một nữ sinh yểu điệu, dịu dàng - mái tóc bạc thuần khiết, mắt xanh, rất xinh đẹp.
Hắn ngồi ở chỗ bàn Slytherin, nghe thấy mọi người đều bàn tán về cô gái đang đứng phía sau những tân học sinh kia, đặc biệt là phía nhà Gryffindor. Lúc ấy ngồi đối diện với hắn là Mulciber lớn tiếng: "Nhất định là vào Slytherin.... Cô ấy rất xứng đôi với nhà chúng ta, cùng là màu bạc với màu xanh..."
Snape liếc mắt nhìn xung quanh, nghĩ rằng không chỉ có nhà Slytherin bọn họ có ý nghĩ này đâu, bởi vì những nhà khác lúc này cũng vô cùng ồn ào. Bên kia, huynh trưởng nhà Hufflepuff còn nhìn chằm chằm cô ấy đến nỗi tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài, thật là ngu ngốc!
Snape chưa từng nghĩ tới sẽ cùng cô gái này gặp mặt, hắn vẫn buồn rầu vì không được bạn học hoan nghênh, cho đến khi giáo sư Horace bảo cô ấy đến ngồi cạnh hắn, cảm giác vẫn như một giấc mơ vậy. Nhưng mà, ngoài ý muốn chính là, đây là một cô gái rất tốt, còn cười với hắn.
Từ nhỏ đến giờ, hắn luôn bị mọi người chế nhạo, dù là ở thế giới Muggle hay là ở Hogwarts, theo hắn nghĩ thì những cô gái xinh đẹp thường kiêu ngạo hơn những cô gái khác, thường rất thích nói móc người khác, tất nhiên là trừ Lily- cô ấy không như vậy.
Nghĩ đến đây, Snape có chút buồn rầu, mấy ngày nay, ánh mắt Potter nhìn Lily làm cho hắn rất không thoải mái, mà Potter lại càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn nhiều hơn, hắn cũng biết nguyên nhân, là do hắn và Lily rất thân thiết...
"Giáo sư, chúng con cũng hoàn thành rồi!" Ở phía sau một nữ sinh tóc đỏ, giơ cao cánh tay lên tiếng.
Giáo sư Horace vui mừng đi tới: "Làm tốt lắm, Lily Evans, con luôn có thể hoàn thành được nhiệm vụ của ta, ha ha ha..."
Xem ra giáo sư Horace rất thích cô ấy, Abigail vừa quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt tối tăm lúc nãy của Snape đã chuyển sang rạng rỡ tươi cười.
Sau khi Abigail nhìn thấy vậy, liền thở dài, đạo văn của Shakespeare nói: người si tình! Tên ngươi là Severus Snape!