Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 9: Thư hỏa tốc (tt)

Gửi em họ Abigail thân yêu nhất:

Em có khỏe không? Biết được em bây giờ đã cao hơn so với cái chổi bay rồi (Abigail: có thể so sánh như vậy hả?) bọn anh đều cảm thấy thật là tiếc nuối, xem ra bảo bối của bọn anh đã trưởng thành rồi. Lần trước, trong thư ngài Green gửi cho cha anh, khen em rất nhiều, bọn anh tin tưởng em thực sự đã rất giỏi rồi.

Khi ông bà nội em viết thư gửi cho cha anh, ông nội, bà nội (Miêu: tức ông bà ngoại của Abigail) còn ra vẻ "không chấp kẻ không hiểu biết" kiên quyết không xem thư của "hai cái người lòng dạ hiểm độc nước Anh". Nhưng mà, cha anh thật là một người hiểu chuyện, vẫn đem thư chẫm rãi đọc lên. Ông nội giả bộ như đang viết gì đó, nhưng mà bút lông căn bản còn chưa có chấm mực. Bà nội giả bộ "thong thả" trồng hoa, nhưng mà, bà lại đem cây hoa hồng đẹp đẽ tỉa đến mức chỉ còn một cái nụ hoa.

Khi đọc đến tin tức của em, lỗ tai của ông bà nội đều dựng thẳng cả lên -- em xem, đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo không chỉ là truyền thống của Green gia đâu.

Thật lâu không gặp em, không biết hiện tại em trông như thế nào? Bọn anh thích nhất vẫn là bộ dáng "tiểu trư"(lợn con) của em, Ông nội em ở cuối thư có viết, "cháu gái Green gia bọn anh xinh đẹp như mặt trăng, đáng tiếc là không thích xuất đầu lộ diện, nếu không chắc đã có một đám con trai vì Abigail mà đánh nhau vỡ đầu.".

(Abigail : Lời nói của một ông già cưng chiều cháu mà mấy người cũng tin @@@@ một đứa trẻ thi có thể đẹp đến mức nào chứ?)

Tình trạng của bọn anh ở đây có chút dễ dàng hơn, trong thư lần trước em có nói đến việc nước Đức cũng không phải là mục tiêu của Voldermort, hắn sẽ rời đi, bọn anh cần nhẫn nại --- xem ra em đã đúng.

Trong khoảng thời gian này, bọn tay chân thân tín của Voldermort cũng bắt đầu lục tục rời khỏi nước Đức đi đến Pháp, hy vọng bên trường Beauxbatons đã có sự chuẩn bị chu đáo. Mới đây, bọn anh có nghe được tin tức, ở nước Pháp có một số đứa trẻ "yêu tinh"(con của yêu tinh hoặc gia tinh) và những đứa trẻ có huyết thống lai bắt đầu bị hại, những đứa trẻ đó thật đáng thương!!!.

"Được làm phù thủy chính là sự sủng ái của thần linh, đặc biệt là phù thủy có huyết thống thuần khiết, huyết thống thuần khiết cao quý như vậy không nên bị vấy bẩn.", những kẻ điên đó đã nói như vậy.

Voldermort giống như đã rời khỏi nước Đức, hắn chỉ để lại một số thủ hạ cùng một pháo đài khủng bố, ta nghĩ những ngày đen tối của bọn anh đã qua đi, cũng đã mất đến 2-3 năm, giống như em nói, mùa đông đã đến thì mùa xuân có thể còn xa sao?

Khi bọn anh đem thư của em đưa cho cha và mọi người xem, bọn họ đều kêu lên kinh hãi, em hẳn là nên cải tên thành Cassandra Trelawney mới đúng, lời tiên đoán của em còn chính xác hơn cả dự báo thời tiết của Muggle. Nhưng mà anh đã giải thích với mọi người: đây không phải là bói toán linh tinh gì cả, đây là trí tuệ, sức mạnh của tri thức.

Tiếp theo, bọn anh quyết định sẽ xuất hiện, bọn anh còn có rất nhiều việc cần làm: có rất nhiều phù thủy bị tan nhà nát cửa cần giúp đỡ, có rất nhiều gia đình phù thủy thất lạc cần được đoàn tụ, rất nhiều phù thủy bị phép thuật hắc ám tổn thương cần được chữa trị - việc này Joseph có thể giúp đỡ, em ấy đã quyết định trở thành một bác sĩ.

Tuy rằng, Chúa tể hắc ám có để lại một nhóm Tử thần thực tử, nhưng bọn anh không sợ, những người đó bọn anh có thể đối phó được.

Tất nhiên là bọn anh còn phải học xong, anh rất nhanh sẽ làm xong luận văn tốt nghiệp, mà Josseph đã quyết định thôi học, trực tiếp thi bằng bác sĩ, dù sao mọi thứ trong trường hắn đã học xong hết rồi. Thật ra hắn đã sớm không chịu đựng được bọn Tử thần thực tử "giương nanh múa vuốt" trong trường, bọn họ cũng từng là bạn học của bọn anh, thật đáng tiếc.

Đáng thương nhất chính là em Heinrich, hắn đã có nhiều năm chịu khổ, nhưng hắn lại không lo lắng chút nào, hắn quyết định sẽ thành lập một tổ chức bí mật trong trường, dùng để chống lại bọn Tử thần thực tử, hơn nữa cũng có thể giúp một số đứa trẻ mới nhập học không bị bắt nạt.

"Làm cho bão táp mãnh liệt hơn chút nữa đi!!!" trích dẫn lời của em Heinrich- hắn là một đứa trẻ ngây thơ, nhưng bọn anh đều tự hào vì hắn.

Nhân tiện nói một chút tới Wolf hắn hiện giờ là đứa trẻ được yêu quý nhất trong nhà, mẹ anh hận rằng không thể lúc nào cũng ôm nó vào lòng, ngay cả lúc đi ngủ cũng muốn hắn ngủ cùng, làm cha anh có chút oán hận. Đứa nhỏ này rất nhanh nhẹn, ông nội , bà nội nuôi nó giống như heo vậy, nên nó rất nhanh béo mũm mĩm, thích nằm trên thảm lăn qua lăn lại, nhìn rất giống em trước kia, rất đáng yêu. Bọn anh đã bàn bạc đợi khi em ấy 2 tuổi sẽ nói cho em ấy biết, em ấy là họ hàng xa của bọn anh, cha mẹ em ấy đều gặp tai nạn và đã qua đời, bọn anh cũng không hy vọng nó có một tuổi thơ tràn đầy thù hận.

Anh rất không muốn nói về việc này, mọi người đều nói rằng, từ khi Wolf đến, em Heinrich đã trưởng thành hơn rất nhiều, rất ra dáng của một người anh trai, nhưng anh nói cho em biết việc này, hắn là giả bộ đấy, hôm qua hắn còn dám thả châu chấu lên giường của anh!

Vấn đề mà bọn anh quan tâm tiếp theo chính là vấn đề của em đó, Abigail.

Em kiên quyết không chịu đi Hogwarts học, lại giả bộ bị bệnh nặng, nghĩ ra nhiều chiêu trò. Ông Green vẫn muốn cố gắng thuyết phục em, nhưng bọn anh biết từ sau khi em 7 tuổi đến nay, tài ăn nói của ông ấy đã không thể thắng nổi em nữa. Em giả bệnh ở nhà cũng đã được hai năm, bọn anh không rõ vì sao mà em lại ghét đi học ở Hogwarts như vậy, theo bọn anh biết thì nơi đó là một trường học rất tốt!

Nhưng mà, Abigail, ta nghĩ vận may của em đã hết rồi, hiện tại, ông Green đã hạ quyết tâm, trong thư ông ấy có nói, cho dù có phải trói lại cũng phải mang em đến Hogwarts.

Em cũng không nên trách ông ấy, anh tin tưởng em không muốn đi Hogwarts là có lý do của mình, nhưng mà, ông ấy cũng có cái khổ bất đắc dĩ, chẳng lẽ ông ấy không hy vọng cháu gái bảo bối của mình có thể ở bên cạnh hay sao?

Theo tình hình hiện nay, ngày Voldermort đến nước Anh chắc không còn xa nữa, em có thể cảm thấy có phiền phức tìm đến cửa, nhưng mà gia tộc Green là một gia tộc vô danh tiểu tốt hay sao?

Tuy rằng căn cơ của Green gia ở nước Anh cũng không có thâm sâu, nhưng ông bà nội của em chính là một vị học giả và pháp sư có danh tiếng, có rất nhiều bạn bè, cho dù bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng mọi người đều nhớ rõ lịch sử lâu đời của gia tộc huyết thống thuần khiết, bởi vì những gia đình danh tiếng đều có sự liên hôn với nhau.

Em thông minh như vậy chắc biết lợi ích của việc này!!!!

Bọn họ đương nhiên sẽ không e ngại thế lực hắc ám gì đó, nếu tới thời điểm quan trọng, ta tin tưởng bọn họ cũng giống như những người còn trẻ bọn anh đều sẽ cầm lấy đũa phép mà chiến đấu, nhưng mà nếu em có chịu chút tổn thương nào thì bọn họ sẽ không thể chịu được.

Những năm gần đây, em chính là toàn bộ cuộc sống của hai ông bà Green, em chính là sinh mệnh của bọn họ, nếu em có xảy ra điều gì ngoài ý muốn, anh nghĩ bọn họ sẽ không muốn sống nữa, vì bọn họ rất yêu thương em.

Khi thế lực hắc ám tới, Hogwarts chính là chỗ an toàn nhất, dù sao cũng có hiệu trưởng Dumbledore ở đó, anh tin tưởng trong thời gian ngắn, Voldermort cũng không thể tìm đến cửa. Hơn nữa, ông ấy cùng ông bà Green cũng là chỗ bạn bè, anh tin tưởng ông ấy sẽ chăm sóc em thật tốt.

Chắc em muốn nói, Hogwarts là một nơi rất nguy hiểm, anh không biết nơi đó có gì nguy hiểm, nhưng anh nghĩ dùng câu nói của em đến khuyên lại em rằng: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.".

Anh biết anh không thích hợp là giáo sư anh cũng cảm thấy rất khó khăn khi viết ra những lời này, trình bày có chút dài dòng, anh tin tưởng em sẽ có sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Thư dừng tại đây thôi, cho bọn anh gửi lời cảm ơn đến Bonnie, tay nghề của nó càng ngày càng tốt, điểm tâm lần trước em gửi đến cho bọn anh, mọi người đều rất thích, bùa chú "thu gọn" của em dùng cũng rất tốt, mọi thứ vẫn giữ nguyên sự nóng hổi cùng hương thơm ngào ngạt.

Cuối cùng, chúc cả gia đình em hạnh phúc khỏe mạnh, thật hy vọng bọn anh có thể chụp một bức ảnh gia đình thật sự!!!

Mong đến ngày chúng ta sẽ gặp lại.

Nhớ em nhiều!!!

Anh họ vô cùng yêu thương và đầy trách nhiệm.

Mùa xuân, 1973

PS: chiếc lông chim nhỏ là tự tay em Wolf nhổ, thật xinh đẹp phải không? Đáng tiếc là nó bị con công kia mổ một cái vào tay, nhưng mà nó cũng rất dũng cảm, không có khóc.

(Abigail : may mắn thư của anh không dài lắm, nếu không con công kia có lẽ sẽ bị trụi hết lông mất)