Trương Bắc Đình nghiêm túc nói: “Nếu không phải cậu gọi đại phu, ta không biết liệu mình có thể tỉnh lại hay không, hai chúng ta, một người bị ép buộc, một người bị lừa dối, đều là người bị hại.”
Dừng một chút, anh hỏi: “Đệ có người thương chưa? Nếu chưa thì chúng ta cứ tạm sống với nhau như vậy được không?”
Tống Yến Khanh nghe thấy những lời đó thì sửng sốt, sau đó mở to mắt.
Đôi mắt hoa đào của cậu mở to hơn bình thường, khi cậu nhìn chằm chằm, đôi mắt ấy to tròn, đáng yêu đến không thể chịu được.
“Ý đệ thế nào?” Trương Bắc Đình hỏi, trong giọng nói mang theo chút khẩn trương mà chính anh cũng không nhận ra.
Tống Yến Khanh cúi đầu, "Không, ta không thích ai hết.”
Đây là một thỏa thuận khéo léo, Trương Bắc Đình mỉm cười nhẹ nhõm và cúi đầu ăn mì.
Tống Yến Khanh thực sự không hiểu "sống như thế này trước" nghĩa là gì, nhưng trong bát có thêm mì và trứng khiến cuộc sống tương lai với Trương Bắc Đình tốt như trong mơ.
Trước khi thay thế Tống Yến Uyển gả đến đây, cậu đã nghĩ đến rất nhiều loại hậu quả, bị đuổi về nhà họ Tống, bị đánh đập, mắng mỏ.
Vào đêm tân hôn, trong cơn hoảng loạn Trương Bắc Đình đã bất tỉnh, điều này khiến cậu vô cùng lo sợ về những chuyện có thể xảy ra tiếp theo.
Cho nên ngay sau đó, cậu đã dùng chiếc trâm bạc có giá trị duy nhất của mình đi bán lấy tiền mời đại phu cho Trương Bắc Đình. Lúc ấy, cậu cũng không nghĩ tới làm vậy thì Trường Bắc Đình sẽ tha thứ cho cậu.
Nhưng Tống Yến Khanh không ngờ được rằng sau khi tỉnh dậy, Trương Bắc Đình chỉ hỏi cậu nguyên nhân của mọi chuyện, anh cũng không đuổi cậu đi, không quát mắng cậu, thậm chí còn nói rằng sau này hai người có thể ăn đồ ăn giống nhau.
Đây kết quả mà chính cậu cũng không dám nghĩ tới.
Tống Yến Khanh cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống bàn, cậu vội vàng bưng bát đi che đi vết ướt.
Hai người nói chuyện một hồi, sau đó bàn ăn yên tĩnh trở lại, nhưng cũng may yên tĩnh như vậy cũng bớt ngượng ngùng.
Sau khi ăn xong, Tống Yến Khanh nhanh chóng thu dọn bát đũa và đi rửa.
Trương Bắc Đình không có tranh làm, anh rất đói, vừa rồi ăn mì không khống chế được tốc độ, nên giờ bụng đang cảm thấy quặn đau.
“Có ai ở nhà không?” Ở ngoài cửa, một cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi cầm túi giấy lớn tiếng hỏi hỏi.
Trương Bắc Đình đi ra sân, lục trong kí ức của nguyên chủ, xác nhận không biết người này, sau đó hỏi: “Ngươi tìm ai?"
“Sư phụ ta là Tôn đại phu, ngài ấy mới đến khám cho huynh ngày hôm qua.” Cậu bé đi đến trước mặt Trương Bắc Đình, “Sư phụ bảo ta đến nhà đưa thuốc cho huynh.”
Lúc này Tống Yến Khanh cũng lau tay đi ra khỏi bếp để xác nhận cậu bé không nói dối.
“Được rồi, ta đã tỉnh rồi, chắc không cần phải uống thuốc nữa đâu?” Trương Bắc Đình không nhận túi thuốc trong tay cậu bé.
“Sư phụ ta nói huynh ngất xỉu là do khí huyết bị tắc nghẽn, cho dù tỉnh lại cũng phải uống thêm một liều đả thông khí huyết, bài trừ máu tụ.” Cậu bé nói tiếp: “Huynh là thư sinh, vì vậy chắc huynh hiểu được tác hại của việc giấu bệnh, không nghe lời đại phu.
Trương Bắc Đình : “...”
Anh không có ý định giấu bệnh hay không tin tưởng đại phu, nhưng đây là thuốc trung y.
Chỉ nhìn thôi đã thấy đắng rồi!
Nhưng ở trước mặt cậu bé và Tống Yến Khanh, anh ngại nói là mình sợ đắng nên bất đắc dĩ nói: “Đưa cho ta.”