Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng như tờ giấy của Trương Bắc Đình, nếu còn không gọi đại phu đến khám thì có lẽ không qua nổi đêm này, cho nên cậu không nỡ rời đi.
Dù sao, Trương Bắc Đình cũng là người vô tội.
"Có hôn thư, nhà họ không sợ ta kiện ra quan phủ sao?" Trương Bắc Đình hỏi.
“Họ nói vì trên hôn thư viết là nhị tiểu thư Tống gia, Tống Yến Uyển nên không cần phải lo lắng.” Tống Yến Khanh nói: “Bởi vì trên thực tế, nhà họ Tống thực sự không có nhị tiểu thư, Tống Yến Uyển sinh trước ta một tháng, vì vậy tỷ ấy mới là tỷ tỷ. Ngày sinh trên hôn thư không phải là ngày sinh chính thức của Tống Yến Uyển.”
Trương Bắc Đình sau khi nghe xong, trong đầu chỉ còn lại một lời nguyền rủa không nói nên lời.
Là đối tượng có hôn ước, nhà họ Trương từ trước đến nay đều cho rằng mẫu thân của Tống Yến Uyển được biểu huynh Tống Mậu Tổ cưới về sau khi mẫu thân của Tống Yến Khanh khó sinh qua đời.
Trương Bắc Đình không thể không nghĩ rằng hôn ước giữa nguyên chủ và nhị tiểu thư nhà họ Tống là do một tay Tống Mậu Tổ sắp đặt.
Nguyên nhân là do phụ thân của nguyên chủ trong một lần về nông thôn mua nguyên liệu đã được Tống Mậu Tổ vô tình đi qua giúp đỡ.
Phụ thân nguyên chủ vì muốn trả ơn nên Tống Mậu Tổ đã đề nghị kết thông gia.
Hai đứa trẻ trạc tuổi nhau, Tống Mậu Tổ lại có ơn với ông nên không suy nghĩ nhiều đã đồng ý.
Bây giờ nghĩ lại, khi hôn thư được viết, chính là vào thời điểm quán trà và tiệm cơm của nhà họ Trương kinh doanh phát đạt nhất.
Nguyên chủ mê đọc sách, không quan tâm đến những việc tầm thường, lại là con một trong gia đình, ai lấy hắn thì sau này nhất định sẽ được tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Chỉ là nhà họ Tống không ngờ rằng phụ mẫu hắn sẽ bán quán trà và và tiệm cơm mà nhà hộ kinh doanh nhiều năm để chuyển đến nơi khác sinh sống chỉ vì đam mê của trưởng tử.
Rồi hàng loạt tai nạn xảy ra.
Kế hoạch của nhà họ Tống thất bại, họ không nỡ gả nữ nhi được yêu thương cho hắn nên đã nghĩ ra cách gả ca nhi không được sủng ái đến thay.
Trương Bắc Đình liếc nhìn Tống Yến Khanh đang ngồi yên lặng, không khỏi thở dài, hai người bọn họ đúng là những người cùng khổ.
"Đệ … " Trương Bắc Đình mở miệng, bụng kêu réo, trong phòng yên tĩnh nên nghe rất rõ ràng, vì vậy nói: “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Anh khuấy mì trong bát, đứng dậy đem bát trong tay Tống Yến Khanh đặt ra giữa bàn, sau đó gắp mì từ bát của mình sang bát của Tống Yến Khanh.
Tay anh vững vàng, rất nhanh, mì trong hai bát gần như giống nhau, cuối cùng anh bỏ một quả trứng luộc vào bát, sau đó đẩy bát lại cho Tống Yến Khanh: “Từ nay về sau chúng ta ăn giống nhau.”
“Tại sao?” Tống Yến Khanh nhìn trong bát có thêm mì còn có cả trứng, trầm mặc hồi lâu mới hỏi.
Từ lúc có trí nhớ đến nay, cậu chỉ biết trong nhà muốn ăn gì uống gì đều phải đợi Tống Yến Uyển ăn chán đã, sau này phụ thân và kế mẫu sinh thêm đệ đệ, càng hiếm khi đến lượt cậu được ăn.
Trong thành Vân Dương, ăn một quả trứng là quá bình thường, huống chi nhà họ Tống cũng không nghèo, nhưng kế mẫu nắm tiền sinh hoạt gia đình, cho nên chẳng mấy khi cậu được ăn.