Tôi Mở Tiệm Cơm Ở Dị Thế

Chương 2

Trương Bắc Đình nhận ra điều này và trả lời với giọng điệu bình tĩnh: “Ừ, ta đã tỉnh.”

Tống Yến Khanh cảnh giác ngước mắt lên, thấy anh đã nhìn đi chỗ khác, cậu nhẹ nhàng bước đến chiếc bàn nằm cách giường rất xa, mím môi suy nghĩ một lúc rồi rót một ly nước đưa cho Trương Bắc Đình, với sắc mặt tái nhợt, cậu nhẹ giọng hỏi: “Huynh có muốn uống nước không?"

Trương Bắc Đình nhận lấy cốc nước, quên mất rằng bản thân nguyên chủ là tắc thở mà chết, nước trôi xuống cổ họng, lập tức ho đến mặt đỏ bừng, ho đến tức ngực.

Sau vài hơi thở, mặt anh đỏ bừng vì ho, đến cả nước mắt cũng bắt đầu chảy.

Thấy vậy, Tống Yến Khanh nghiến răng, lấy hết can đảm vươn tay ra, vỗ lưng cho Trương Bắc Đình.

Một lúc sau, Trương Bắc Đình cuối cùng cũng ngừng ho.

Tống Yến Khanh bình tĩnh đứng cách xa ra một chút, nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi.”

“Không liên quan đến đệ, là ta vội vàng.” Trương Bắc Đình xua tay, chậm rãi đứng dậy.

Hai người đứng cùng nhau, Trương Bắc Đình thấy mình cao hơn cậu nửa cái đầu, điều này làm cho anh có chút vui mừng.

Áp lực do chênh lệch chiều cao mang lại khiến Tống Yến Khanh bất giác lùi lại một bước.

Thấy vậy, Trương Bắc Đình dừng bước, đặt chiếc cốc trở lại vị trí ban đầu, anh sợ rằng nếu anh còn di chuyển, sẽ khiến cho Tống Yến Khanh sợ hãi.

“Tỉnh rồi?” Một giọng nói lanh lảnh theo tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, phá vỡ sự lúng túng trong phòng.

Trương Bắc Đình nhìn thấy người tới, chào hỏi: “Hạ a di.”

Hạ a di tên là Miêu Phượng Hoa, sống cạnh nhà họ, gia đình làm nghề bán rau, khi phụ mẫu của Trương Bắc Đình còn mở tiệm cơm ở thành Vân Dương, rau họ dùng đều được mua từ nhà Hạ a di.

“Mau ngồi xuống,” Miêu Phượng Hoa nhìn thấy Trương Bắc Đình vội vàng nói: “Vừa rồi nghe thấy con ở phòng bên cạnh ho khan một tiếng, vẫn cảm thấy khó chịu sao?”

“Cũng không còn khó chịu nữa đâu ạ.” Trương Bắc Đình nói.

"Thế thì tốt.”

Thấy họ nói chuyện, Tống Yến Khanh nói: “Để ta đi nấu cơm.”

Miêu Phượng Hoa gọi cậu: “Ta để trứng gà ở ngoài sân, con luộc cho Bắc Đình hai quả nhé.”

Tống Yến Khanh nghe được những lời đó thì dừng lại, nhìn Trương Bắc Đình.

Thấy Trương Bắc Đình gật đầu, Tống Yến Khanh mới rời đi.

Trông thấy cảnh tượng này, Miêu Phượng Hoa âm thầm thở dài, Tống Yến Khanh đi rồi mới quay đầu lại nghiêm túc nói: “Nhà họ Tống làm việc chẳng ra gì, ai di biết trong lòng con còn tức giận, nếu có tức giận thì con cứ nói ra, kiện ra quan phủ, đến nhà họ Tống nói lí, muốn thế nào cũng được, đừng tức giận mà hại thân, không đáng.”

Trương Bắc Đình nói: “Cảm tạ a di chỉ dạy. Sau này ta sẽ không như vậy nữa.”

“Con có thể hiểu là được rồi.” Miêu Phượng Hoa tới thăm xem sức khỏe Trương Bắc Đình có khá hơn hay không, hiện tại nhìn thấy Trương Bắc Đình khá ổn, bà ấy đừng dậy nói: “Ta phải trở về nấu cơm, không thể ở lại chơi lâu với con được.”

“Cảm ơn a di đã lo lắng, còn mang trứng qua cho con.” Trương Bắc Đình đứng dậy tiễn bà ấy.

Miêu Phượng Hoa xua tay, đi tới cửa, nghĩ tới điều gì, do dự một chút rồi nói: “Mọi chuyện là do nhà họ Tống làm, có khó tức giận cũng đừng làm khó Tống ca nhi, đêm đó con tức giận ngất đi, nếu không phải nó lấy trâm cài đầu đi bán lấy tiền trả phí khám bệnh, kịp thời gọi đại phu, thì có thể ... đến giờ con vẫn chưa tỉnh lại.”