Cứ như thế đã làm xong món khoai tây chiên mà trẻ con thích.
Dùng đến củ khoai tây nên phải dùng một cái chậu để đựng thì mới chứa hết được.
Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh một người thì bưng khoai tây chiên người còn lại bưng tương cà chua đã nấu xong đi qua Hà gia.
“Đến dùng bữa bình thường là được rồi sao còn mang theo đồ ăn làm gì nữa." Hà Thanh Tùng nhíu mày nói.
“Cháu chỉ làm chút đồ ăn vặt cho Lỗi Lỗi thôi chứ cũng không phải thứ gì đáng giá cả." Chương Bắc Đình cười nói, nói xong anh nhìn về phía Hà Hải.
Hà Hải: "Con đã nói với mẫu thân là muốn tạo một bất ngờ nho nhỏ cho Lỗi Lỗi rồi.”
Lỗi Lỗi nghe vậy liền trực tiếp nhảy dựng lên từ trên ghế: "Cho cháu sao?”
“Ừm." Chương Bắc Đình gật đầu: "Nhân lúc còn nóng thì cháu nếm thử xem có thích hay không.”
Lỗi Lỗi đợi đến khi Chương Bắc Đình đặt đồ lên bàn, mới cầm lấy một miếng khoai tây lên sau đó chấm thêm một miếng tương cà theo lời Chương Bắc Đình nói.
Sau khi cắn một miếng cậu bé liền gật đầu còn mơ hồ nói: "Cảm ơn Chương thúc, ăn ngon lắm ạ.”
Miêu Phượng Hoa bưng thức ăn vào nhà, liền thấy miệng cậu bé phồng lên còn liên tục gật đầu như một con chuột hamster, nhịn không được liền mỉm cười nói: "Cháu cảm ơn Chương thúc và Tống thúc chưa?”
“Cháu cảm ơn Chương thúc." Lỗi Lỗi nói xong, nhìn về phía Tống Yến Khanh: "Cháu cũng cảm ơn Tống thúc nữa.”
Chương Bắc Đình nói: "Cháu làm nhiều lắm, mọi người nếm thử đi, để lâu thì ăn sẽ không ngon đâu.”
Tuy mọi người ở Hà gia đều rất yêu thương Lỗi Lỗi, nhưng họ không có thói quen đem tất cả mọi thứ tập trung lên cậu bé, nghe Chương Bắc Đình nói như vậy, ngay cả Hà Thanh Tùng cũng rửa tay và ăn hai miếng khoai tây chiên.
Khoai tây chiên vừa chiên xong nên vẫn còn nóng, bên ngoài thơm giòn tan, bên trong thì mềm mại thơm ngọt, lại có thêm một chút tương cà chua chua ngọt ngọt, không chỉ Lỗi Lỗi thích mà ngay cả Miêu Phượng Hoa cũng rất thích.
Đồ ăn trưa do Hà gia chuẩn bị rất phong phú, gà, cá, thịt món gì cũng có.
Trời đổ mưa nên không cần vội vã làm việc nên mọi người ăn rất từ tốn, cơm nước xong nhưng mưa vẫn không ngừng mà ngược lại nó càng nặng hơn
Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh quyết định ở bên Hà gia chơi một lát.
Phần khoai tây chiên còn lại lúc nãy chưa ăn xong nên bây giờ đã mềm đi.
Chương Bắc Đình nói: "Cho dầu vào chiên thêm một lần nữa thì nó sẽ giòn lại ngay.”
“Để ta làm thử xem sao." Miêu Phượng Hoa nói: "Bắc Đình đến giúp ta canh nhiệt độ của dầu đi.”
“Vâng." Chương Bắc Đình đi theo bà ấy đến phòng bếp.
Nhà bếp của Hà gia cũng giống như bên nhà Chương Bắc Đình, cũng nằm trong một góc sân.
Mưa không ngừng rơi xuống, xuyên qua màn mưa tiếng nói chuyện của những người khác vang lên từ nhà chính rất mơ hồ và không rõ ràng cho lắm.
Miêu Phượng Hoa châm lửa trong bếp, nhìn túi tiền bên hông Chương Bắc Đình nói: "Đây là Yến Khanh tặng phải không?”
Chương Bắc Đình gật đầu: "Dạ đúng rồi.”
"Hai cháu sống tốt như vậy, thím cũng rất vui." Đầu tiên Miêu Phượng Hoa bày tỏ quan điểm của mình sau đó mới nói ra lo lắng trong lòng: "Thư mời của nhà cháu đưa có phải còn ở Tống gia hay không?"
Sau khi trải qua khoảng thời gian này bà ấy có thể khẳng định chắc chắn công việc kinh doanh của nhà Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh tuyệt đối sẽ không dừng lại ở việc mở một hai cái sạp hàng hay mấy cái quán ăn cả.
Nếu một kẻ vô lại như Tống Mậu Tổ nhìn thấy Chương Bắc Đình làm ăn như vậy không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thời gian gần đây Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh đều bận rộn kiếm sống nên có thể chưa suy nghĩ đến vấn đề này.
Phụ thân và mẫu thân trong Chương gia đều không còn, bà ấy chính là trưởng bối thân thiết với họ nhất nên bà ấy nghĩ cần phải nhắc nhở một chút.