Lúc trước hắn ta mua tận sáu bát một lần, làm một số người tò mò đến xem.
Lúc này còn lấy ra một cái bát lớn như vậy.
Trong lòng những người chưa ăn lại vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Mắt thấy nước đường chỉ còn lại một chút ở dưới đáy, phu lang của chủ quán còn không biết khi nào thì mới đến nữa.
Không được để Tiền Lương Tài lấy hết phần nước đường còn lại trong bát
Có người quen vội vàng nói: "Chưởng quỹ Tiền, ai đến trước thì bán trước đi.”
Tiền Lương mới xua tay nói: "Đương nhiên.”
Người nói chuyện thở phào nhẹ nhõm, cười trêu chọc: "Ngươi sẽ không định lấy cái bát này ăn thật đấy chứ?”
“Ta mới ăn ba bát rồi, nhất thời trong nửa khắc thì không thể ăn tiếp được." Tiền Lương Tài cười nói:" Ta mua một chút về cho người trong nhà nếm thử.”
Mọi người đều nghĩ rằng hắn ta sẽ không mua được bao nhiêu.
Gia đình của Tiền Lương Tài rất đơn giản, phụ thân và mẫu thân của hắn ta đã qua đời, hai vợ chồng ngoại trừ nhi tử Đông Đông này ra, thì cũng chỉ có một đứa cháu gái nuôi từ nhỏ tới lớn.
Lúc Tiền Lương Tài xếp hàng, hắn ta cười híp mắt đưa bát ra: "Ta muốn sáu bát bột đá, nước đường, vừng, đậu phộng rang, bánh trôi nhỏ đều thêm vào hết đi, giấm thì không cần, trong nhà ta có.”
Cho dù những người khác đã mua được, thì khi nghe được những lời này của hắn ta cũng không nhịn được mà nói: "Người trong nhà ngươi không phải chỉ có nương tử cùng cháu gái ngươi thôi sao?”
"Đúng vậy." Tiền Lương nói rất hợp tình hợp lý: "Ta và nhi tử của ta mỗi người ăn ba bát, vợ ta và cháu gái ta cũng phải giống như vậy, cũng đâu thể bất công với họ được đâu đúng chứ?"
Lời nói này làm cho những người đứng ở phía sau hắn ta âm thầm bàn tán: "Nương tử ngươi và cháu gái ngươi ăn nhiều như vậy sao? Tốt xấu gì cũng để lại cho chúng ta một ít đi chứ.”
Tiền Lương Tài mỉm cười đứng ở nơi đó, cũng không trả lời lại.
May mà Tống Yến Khanh kịp thời bưng nước đường đã nấu xong chạy tới, để mọi người không đến mức vì một chén bột đá mà tức giận với nhau.
Chương Bắc Đình thấy Tiền Lương Tài mua nhiều như vậy, lại mang về ăn, lúc múc bột đá liền nói: "Hạt vừng và đậu phộng rang ta tách ra cho ngươi, như vậy nếu ngươi trở về không vội ăn, thì có thể bỏ bột đá vào giếng tiếp tục ướp lạnh, đậu phộng và vừng cũng có thể giữ được độ giòn.”
“Ta không mang thêm cái bát nào cả." Tiền Lương cũng động tâm, nhưng không muốn đi qua đi lại thêm một chuyến nữa chút nào.
“Ta lấy cho ngươi một cái:" Chương Bắc Đình nói: "Khi nào ngươi rảnh, thì mang đến đây trả cũng được.”
“Đa tạ." Tiền Lương mới hài lòng gật đầu.
Trước kia khi Chương gia bán thức ăn ở Nam thành, hắn ta thường xuyên ghé đến, nhưng ấn tượng về đưa nhi tử một lòng cắm đầu vào sách thánh hiền này cũng không nhiều, không ngờ khi hai người Chương lão gia mất rồi, mà Chương Bắc Đình vẫn có thể quản lí tốt chuyện làm ăn như vậy.
.
Hôm nay lúc hai người Chương Bắc Đình đi ra quán tuy rằng xảy ra chút sự cố nhỏ, bột đá cũng cũng chuẩn bị nhiều hơn hôm qua, nhưng bởi vì đã qua một ngày khách hàng truyền miệng nhau, lại có thêm khách hàng lớn Tiền Lương Tài, nên thời gian hai người dọn quán lại sớm hơn một chút.
Buổi tối không có hoạt động giải trí gì, hai người ăn cơm và tắm rửa xong, thì ngồi hóng mát ở trong sân.
Chương Bắc Đình nói: "Sáng mai chúng ta đi đến tiệm bán thịt một chút, mua chút thịt về ăn.”
Tuy rằng tối hôm qua bọn họ mới ăn no một bữa cá dưa chua xong, nhưng hôm nay ăn chay cả ngày, anh lại thèm thịt.
Tống Yến Khanh nghe vậy thì chậm chạp quay đầu lại, một lát sau mới gật đầu nói: "Được.”
Thật ra cho dù Chương Bắc Đình có nói ngày mai ăn cháo hoa đi chăng nữa, thì cậu cũng sẽ nói được.
Ở Tống gia mười mấy năm, trong nhà có chuyện tốt gì, mấy người kia chưa bao giờ nói cho cậu biết, chứ đừng nói chi là Chương Bắc Đình người đã đồng ý cho cậu ở cùng, rồi lại còn bàn bạc với cậu nữa.