Tôi Mở Tiệm Cơm Ở Dị Thế

Chương 10

Con dao phay đâm ngay trên thớt, lưỡi dao run lên, toả ra một ánh sáng lạnh lẽo.

Da đầu của người phụ nữ trở nên tê dại, giống như là bị người khác bóp cổ, sắc mặt tái xanh, cũng chẳng dám nói hươu nói vượn ở trong miệng nữa, cuối cùng còn chưa kịp mua đồ ăn đã rời đi.

Chương Bắc Đình đưa bí đỏ đã được cắt ra cho Hà Hải, quay đầu hỏi Tống Yến Khanh: "Đệ có muốn ăn món gì nữa không?"

Tống Yến Khanh lắc đầu, sau đó lại vội vàng nói: "Ta không kén ăn.”

Trong nhà còn có trứng gà và rau xanh thím Hà tặng, Chương Bắc Đình liền chọn hai quả cà tím, thêm mấy quả ớt.

Anh cũng không dám lấy thêm, bởi vì sợ không đủ tiền.

Hà Hải nhanh nhẹn nói: "Bí đỏ hai cân một lượng, tính hai cân, huynh đưa hai văn là được rồi, cà tím và ớt một cân bảy lượng, đều là ba văn một cân, tính năm văn là được.”

Chương Bắc Đình thở phào nhẹ nhõm, cũng may, rau không đắt cho lắm.

Hai người cầm đồ ăn rời đi, quầy hàng lại tiếp tục trở nên nhộn nhịp.

“Trước kia Lý Quế Hương thích nói xấu sau lưng Chương gia, không ngờ khi trực tiếp đối mặt, Chương Bắc Đình chỉ giơ dao lên một cái, là nàng ta đã sợ tới mức chân run lẩy bẩy rồi.”

“Ta thấy ngươi vừa rồi cũng run tay..”

“Nói giống như ngươi không run tay vậy.”

“Chương Bắc Đình có được kỹ năng này từ khi nào vậy? Năm đó cha hắn mở quán ăn ở phố Nam, cách dùng dao cũng không điêu luyện như vậy.”

Tiếng thảo luận ở bên tai ngày càng trở nên mơ hồ hơn, Chương Bắc Đình hỏi Tống Yến Khanh: "Vừa rồi có phải làm đệ sợ rồi không?"

“Không có." Tống Yến Khanh dừng bước, rất nhanh liền khôi phục lại như bình thường.

Thật ra lúc đầu cậu cũng bị doạ một chút.

Từ sau khi Chương Bắc Đình tỉnh lại, giọng nói vẫn luôn rất dịu dàng, cho dù là hỏi vì sao người lên kiệu hoa là cậu cũng không lạnh lùng.

Nhưng ánh mắt vừa rồi khi nhìn người phụ nữ kia, lạnh như băng, giống như chỉ cần người phụ nữ kia nói thêm một câu, thì anh có thể băm nàng ta ra vậy.

Nhưng sau khi cơn sợ hãi qua đi, thì tất cả những gì còn lại chỉ là sự nhẹ nhõm.

Những lời này của người phụ nữ đó, cho dù là cậu nghe xong cũng không thể nhịn được, huống chi là Chương Bắc Đình.

“Người phụ nữ kia là ai? "Tống Yến Khanh hỏi.

“Một người thím họ hàng.” Chương Bắc Đình từng nghe cha mẹ nói đến chuyện của Lý Quế Hương: "Sau khi đã bán hết quán ăn trong nhà thì nhà của ta chuyển đến thư viện Bạch Hạc, bà ta cũng xem trọng một khu trong đó, muốn lấy giá thị trường để mua một nửa, gian kia có vị trí khá tốt dùng làm quán ăn rất hợp, có nhiều người muốn mua nhưng phụ thân và mẫu thân ta đều từ chối."

“Sau đó họ bán quán ăn cho người khác, bà ta trách phụ thân mẫu thân ta không ngó ngàng gì đến tình cảm của họ hàng trong nhà, không muốn ra tay giúp đỡ người trong họ.”

“Làm gì có đạo lý như vậy chứ. "Tống Yến Khanh nhíu mày.

“Một người thím họ hàng nào đó.” Trong trí nhớ của nguyên chủ, người họ hàng này đến thôn Vân Dương sớm hơn nhà họ vài năm, nhưng trong nhà vẫn chỉ có một cửa hàng bánh bao, người họ hàng này còn có một nhi tử nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi, cũng là người đã học chữ đọc sách từ nhỏ, cùng nguyên chủ tham gia thi huyện, nguyên chủ thi đậu tú tài, người nọ thì thi rớt.