Tôi Mở Tiệm Cơm Ở Dị Thế

Chương 8

Sau khi nói xong anh lại thấy có chút chột dạ, hai mươi chín văn còn sót lại ở trong phòng kia, mua xong vôi không biết còn lại bao nhiêu nữa.

"Huynh muốn ăn cái gì nói cho ta biết, ta đi mua thức ăn." Tống Yến Khanh vội vàng nói, làm gì có chuyện để nam nhân trong nhà đi mua thức ăn, huống chi Chương Bắc Đình còn là người đọc sách nữa.

Chương Bắc Đình cười nói: "Cùng nhau đi đi.”

Nói xong anh nhanh chóng trở về phòng lấy túi tiền, sau đó lại mang theo tờ giấy Tuyên Thành.

Tống Yến Khanh ngẩn người nhìn bóng lưng vui vẻ của Chương Bắc Đình, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

Trong thế giới này, vôi sống đã được sử dụng ở nhiều nơi, ở y quán thì nó được sử dụng để khử trùng, còn những người bình thường thì đặt nó ở trong bình như chất hút ẩm để bảo quản thực phẩm.

Hai người đi đến tiệm tạp hóa ở gần đó hỏi thì mới biết được, vôi chỉ có hai văn tiền một cân thôi.

Làm bột đá cần rất ít vôi chín, vì thế Chương Bắc Đình nói: "Ta muốn mua một văn tiền vôi tôi."

Tiểu nhị nhìn anh ăn mặc như thư sinh, kiên nhẫn nói: "Một văn tiền chỉ có một miếng rất nhỏ mà thôi, bình thường làm bình vôi thì cần mua ba đến năm văn thì mới có thể dùng được."

“Đủ rồi.”Chương Bắc Đình vẫn kiên quyết, trước khi kiếm được tiền, có thể dùng ít đi một văn nào thì hay văn đó.

Tiểu nhị không tiện nói thêm gì nữa, nhanh chóng lấy một miếng vôi ở trong bình ra, cũng lười cân mà trực tiếp đưa cho Chương Bắc Đình: "Nửa cân còn nhiều hơn."

Chương Bắc Đình mở tờ giấy Tuyên Thành mang đến, cẩn thận bọc vôi lại.

Tiểu nhị tò mò hỏi:“Cái này ngươi dùng để làm gì? Mà bọc nó cẩn thận thế." Bình thường mọi người mua về làm bình vôi, đều là tùy tiện bỏ vào trong sọt, chỉ cần không dính nước là được.

“Dùng để…” Lời nói đã đến bên miệng, nhưng Chương Bắc Đình nghĩ đến tình hình bây giờ, nên không có nói thật:"Dùng để làm khô giấy mực."

“Khó trách.” Người đọc sách, luôn rất cẩn thận với giấy mực, tiểu nhị cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Mua vôi xong, tiếp theo là mua thức ăn.

Hà gia có một cửa hàng ở đầu ngõ nơi bọn họ ở, lúc này còn rất đông người.

Nhìn thấy Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh đi tới, Hà Hải - con út của nhà họ Hà đang đứng canh quầy hàng liền lên tiếng chào hỏi: "Chương ca muốn cái gì thì tự mình chọn đi." Sau đó quay sang cân đồ cho những người khác

Những người tới đây mua thức ăn đều ở gần đây, nghe thấy Hà Hải chào hỏi, có người phụ nữ bắt chuyện nói: "Bắc Đình cũng tới mua thức ăn sao, vị bên cạnh ngươi là ai vậy?"

Từ ánh mắt đánh giá này của bọn họ, Chương Bắc Đình cảm thấy khả năng bọn họ không biết Tống Yến Khanh là ai không lớn, nhưng nếu đã hỏi, thì anh cũng giới thiệu thẳng: "Tống Yến Khanh, phu lang của ta."

Tống Yến Khanh nghe được hai chữ phu lang này, liền ngước mắt lên có chút khó tin nhìn về phía Chương Bắc Đình.

Chương Bắc Đình giới thiệu như vậy, nói thật ra thì cũng có chút xúc động, nhưng khi nói ra thân phận phu lang này, anh lại thoải mái và tự nhiên như vậy, cũng có thể giúp hai người bọn họ tránh được không ít phiền toái.

Nhưng sau khi nói xong, anh có chút ngượng ngùng nhìn Tống Yến Khanh.

“Quả là một ca nhi tuấn tú." Người bắt chuyện thuận miệng khen.

Những người còn lại chỉ len lén nhìn, đa số đều thu ánh mắt lại.

Nhưng luôn luôn có một hai người như vậy, không biết là thật sự không biết hay cố tình giả vờ không biết.

“Không phải ngươi kết hôn vơi nhị cô nương Tống gia sao? Sao lại thành phu lang rồi?”

Chương Bắc Đình còn chưa lên tiếng, thì đã có một người phụ nữ cười khẩy nói: "Tống gia không muốn chứ gì, ngươi xem hôm nay về nhà, hai người bọn họ còn ở chỗ này mua thức ăn, liền biết Tống gia chướng mắt hắn rồi."