Cậu bé chỉ vào Tống Yến Khanh ở bên cạnh: "Hôm đó huynh ấy đưa trâm, rồi bọn ta đem đi cầm đồ để khấu trừ phí khám bệnh thì còn lại sáu mươi hai văn, tổng cộng thuốc này là bảy mươi sáu văn, huynh đưa thêm mười bốn văn nữa là được rồi.”
Chương Bắc Đình: "Chờ một chút, ta sẽ đi lấy tiền.”
Hắn lục lọi ở trong ngăn tủ phòng ngủ một lát, thì mới lấy ra một túi tiền teo tóp.
Trong trí nhớ của hắn, đây là tất cả số tiền mà nguyên chủ có.
Chương Bắc Đình đổ hết tiền trong túi lên bàn, nghiêm túc đếm.
Tổng cộng có bốn mươi ba văn.
Nhìn bốn mươi ba đồng này, Chương Bắc Đình không khỏi thở dài
Chút tiền ấy, đừng nói đến việc chuộc lại trâm của Tống Yến Khanh, ngay cả thuốc dược đồng gửi đến đây, nếu không phải cây trâm còn dư lại một chút tiền, thì chắc chắn số tiền này sẽ không đủ.
Chương Bắc Đình chậm rãi đếm rồi lấy ra mười bốn văn tiền, sau đó đưa cho dược đồng ở trong sân.
Dược đồng lấy được tiền, dặn dò sau khi ăn tối phải uống thuốc rồi rời đi.
Trong lúc Tống Yên Khanh đang tìm lọ thuốc để rửa, thì Chương Bắc Đình đi kiểm tra xung quanh bếp.
Trong vại chỉ còn lại khoảng mười cân gạo, mì đại khái còn khoảng chừng ba cân, dầu muối cũng không còn nhiều.
Chỉ chút lương thực này, cho dù hai người có dùng tiết kiệm như thế nào thì cũng không cầm cự được lâu.
Chương Bắc Đình không có toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nên không rõ nguyên chủ có dự định gì trong tương lai.
Bây giờ hắn đã đến nơi này rồi, hắn không muốn chết đói, nhất định phải tìm được cách để kiếm tiền trước khi dùng hết hai mươi chín văn tiền còn lại.
Tống Yến Khanh rửa xong lọ thuốc, thấy Chương Bắc Đình ngồi ngẩn người ở dưới giàn nho, chần chờ một chút rồi lên hỏi: "Trong nhà có cuốc và dao chẻ củi không?"
“Để ta đi tìm thử.” Chương Bắc Đình không chắc chắn trong nhà có hai thứ này hay không, nhưng thoạt nhìn thì cách đây không lâu tiền viện đã được sửa sang lại, nếu như không phải mời người làm, thì chắc hẳn là có.
Trước kia nhà họ Chương mở một quán ăn và trà lâu, nồi niêu xoong chảo, ngay cả bình và lọ cùng các loại dụng cụ ở trong nhà đều có rất nhiều.
Chương Bắc Đình tìm một hồi lâu, mới tìm được một con dao chặt củi và một cái cuốc rỉ sét ở trong góc bếp.
“Đệ cần dao và cuốc làm gì?" Anh hỏi.
Tống Yến Khanh nói: "Buổi sáng thím Hà có đưa trứng gà cho chúng ta, còn mang theo cả một nắm rau xanh cùng một nắm hành rất lớn nữa, hành bị dính bùn, ta muốn dọn dẹp khoảng đất trống ở hậu viện một chút, rồi để buổi chiều trồng hành, nếu nó phát triển tốt, thì sau này cũng không cần mua nữa."
Tống Yến Khanh chần chừ nói: "Trời quá nóng, huynh mau về phòng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi làm là được rồi." Cậu nhìn Chương Bắc Đình có chút không yên tâm cho lắm, vừa rồi ăn một chén mì hơi nóng thôi, cũng làm cho người này khó chịu một hồi lâu, nếu phơi nắng dưới ánh mặt trời như vậy, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Không nóng, chúng ta cùng nhau làm sẽ nhanh hơn.” Chương Bắc Đình kiên quyết từ chối, nghĩ đến hai mươi chín văn tiền còn sót lại ở trong phòng kia, trong lòng của anh cũng mát hơn.
Tống Yến Khanh thấy anh quyết tâm như vậy, cũng không nói gì nữa, nghĩ rằng đến lúc đó tốc độ của mình nhanh hơn một chút, làm nhiều hơn một chút là được.
Đến hậu viện, Chương Bắc Đình mới biết vì sao Tống Yến Khanh lại cần dùng dao rồi.
Hậu viện cũng rộng bằng tiền viện, chuồng heo chuồng gà đều bị sụp hết, hình như chỉ có nhà vệ sinh là đã được sửa sang qua, lẻ loi nằm ở phía sau góc tường, những nơi khác đều có cỏ dại mọc cao đến nửa người, hoàn toàn không thể nhìn ra được lúc trước nơi này để làm gì.