Tần Phong đặt mông ngồi xuống giường, cười mỉm nhìn Lục Hạo Đình:
“Tôi nói anh, anh cũng thật không biết thấu hiểu cho nỗi khổ của người khác, trong nhà có cô vợ xinh đẹp đang chờ, lại cứ nằng nặc tới quân đội cướp giường với chúng tôi.”
Thấy Lục Hạo Đình lạnh lùng liếc sang, Tần Phong vội vã thu hồi vẻ cợt nhả: “Thế nào? Cô ấy đồng ý với công việc ở xưởng dệt chưa?”
Đây là vấn đề liên quan tới chuyện chiến hữu cũ của mình có thể thoát khỏi khổ ải hay không, Tần Phong không dám tìm đơn vị không tốt. Hẳn xưởng dệt cũng đủ hấp dẫn rồi đúng không?
Chỉ là anh ta rất nghi ngờ, người phụ nữ kia sẽ dễ dàng bỏ qua cho lão Lục như vậy sao?
Phải biết rằng lão Lục là nhân tài hàng đầu trong quân đội, lại tuấn tú lịch sự, rất nhiều thủ trưởng đều nhìn trúng anh, ngay cả mấy cô gái xinh đẹp ở đoàn văn công cũng có không ít người thích anh.
Không nhắc tới người khác, chỉ nói em gái anh ta thôi, mới gặp Lục Hạo Đình có một lần đã nhớ mãi không quên, cứ hai ba bữa lại hỏi thăm tin tức của Lục Hạo Đình một lần.
Biết tin anh kết hôn, tia sáng trong mắt em gái anh ta còn ỉu xìu thật lâu đây.
Lục Hạo Đình cởi nút áo sơ mi ra, phiền não ngồi vào ghế. Quân trang của anh vẫn còn ở nhà, cả mũ lính cũng không mang theo, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi với cái quần ra ngoài.
Quân trang để tắm thay đang ở ký túc xá, hiện tại lại không thể về lấy, chỉ đành đợi tới sáng sớm ngày mai lại tính tiếp.
Mà nghe Tần Phong nhắc tới chuyện công việc, Lục Hạo Đình lại thấy phiền hơn: “Cô ấy không đi.”
Tần Phong bày ra vẻ mặt tôi đoán đúng rồi đúng không, còn nói với Lục Hạo Đình:
“Xưởng dệt là đơn vị có tiền cũng không vào được, vây mà cô ấy lại không đi? Tôi nói rồi mà, sao cô ấy có thể bỏ qua cho anh được.”
Lục Hạo Đình chờ Tần Phong gào một hồi rồi mới mở miệng: “Anh đoán sai rồi, cô ấy đã đồng ý ly hôn.”
“Đồng ý ly hôn? Cô ấy lại đồng ý ly hôn?”
Tần Phong không tin mà hỏi lại. Anh ta không nghe nhầm chứ? Người phụ nữ kia lại đồng ý ly hôn?
“Sáng mai sẽ đi xử lý thủ tục ngay.”
Lục Hạo Đình không muốn nói với đối phương thêm nữa. Chí ít trong chuyện này, Tả Tịnh Nghiên cũng nói lời giữ lời, anh không muốn Tần Phong tiếp tục nghi ngờ cô.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lương tâm cô ấy xuất hiện rồi sao?”
Tần Phong vẫn còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Khó khăn lắm mới có thể gả cho Lục Hạo Đình, vậy mà Tả Tịnh Nghiên lại đồng ý buông tay?
“Ngày mai sẽ biết.”
Lục Hạo Đình đi tới kéo Tần Phong dậy: “Về nhà ngủ đi.”
“Ai ai ai… Anh cướp giường của tôi!”
Ngoài miệng Tần Phong hô vậy, nhưng thân thể vẫn rất thành thật mà đứng lên, cầm lấy cái mũ lính trên bàn đội lên đầu.
“Đây là anh kêu tôi về đó, nếu người của đội tuần tra có tới anh phải nói cho rõ.”
“Biết rồi.”
Trong lòng Lục Hạo Đình đang thấy phiền, không muốn nhiều lời, khoát khoát tay đuổi Tần Phong đi mau.
Tần Phong đi rồi, Lục Hạo Đình nằm lên giường nhưng mãi không thể nào ngủ nổi. Anh gối hai tay sau gáy nhìn lên nóc nhà, trong đầu nghĩ tới những điểm khác thường của Tả Tịnh Nghiên suốt hai ngày nay.
Sáng mai cô sẽ tuân thủ hứa hẹn đi ly hôn ư?
…
Hôm sau là một ngày đầy nắng, mới sáng sớm mặt trời đã chói chang, ngay cả gió thổi qua cũng mang theo hơi ấm.
Cũng không biết có phải vì có Lục Hạo Đình ở nhà hay không, tối qua Tả Tịnh Nghiên ngủ rất ngon. Khi đẩy cửa sổ ra nhìn thấy thời tiết tươi đẹp bên ngoài, cô lại thấy vui vẻ.