Lục Hạo Đình thấy mắt Tả Tịnh Nghiên đã bắt đầu trợn trắng, vội bước dài một bước tới kéo cô dậy, dùng cả hai tay xuyên qua dưới nách Tả Tịnh Nghiên, từ sau lưng ôm lấy cô.
Hai nắm tay siết chặt, đè ngón cái với ngón trỏ chỗ trên rốn Tả Tịnh Nghiên một chút, vừa dùng lực đè ép vừa lớn tiếng ra lệnh: “Há miệng, nôn.”
Thần chí của Tả Tịnh Nghiên đã mơ hồ, nghe thấy có tiếng mệnh lệnh bên tai, giọng nói kia như truyền từ nơi thật xa thật xa tới, bị phóng đại vô hạn, cô vô thức nghe theo.
“Khụ khụ khụ!”
Phun miếng sủi cảo đang bị kẹt trong khí quản ra, hơi thở dần dần thông thuận, Tả Tịnh Nghiên quỳ rạp trên đất ho khan thật mạnh, trong lòng sợ hãi không gì sánh nổi.
Hiện tại cô mới biết thế nào gọi là tìm được đường sống từ trong chỗ chết!
Lục Hạo Đình thấy cô ho khan dữ dội như vậy lại vào ngay phòng bếp lấy chén rót nước cho cô.
“Cảm… cảm ơn… khụ khụ khụ…”
Tả Tịnh Nghiên cảm kích cảm ơn, cố gắng đè nén cơn ho khan mà uống hai hớp nước. Mãi tới lúc này cô mới tỉnh táo lại, phát hiện mình đã túa mồ hôi đầm đìa.
Lục Hạo Đình cau mày không nói chuyện, tuy vẻ mặt căng thẳng lạnh lùng nhưng vẫn hầu bên cạnh Tả Tịnh Nghiên.
Thấy sắc mặt đỏ thẫm của cô đã dần khôi phục bình thường, anh mới xoay người xử lý thứ cô vừa nhổ ra.
Tả Tịnh Nghiên cũng không trông mong anh sẽ ân cần hỏi han mình, dù sao thì người ta có thể cứu cô một mạng đã tốt lắm rồi. Cô tự khom người, chống hai tay lên đầu gối chậm rãi hòa hoãn lại.
Lục Hạo Đình lo lắng nhìn cô, thấy dáng vẻ kiên cường của Tả Tịnh Nghiên, trong lòng anh lại bớt đi vài phần phản cảm, khô khốc nói một câu:
“Sau này ăn cơm đừng nhai nuốt ngấu nghiến như vậy nữa.”
Đây có thể tính là lời quan tâm tới từ thẳng nam đúng không?
Dù thế nào đi nữa, người ta cũng là ân nhân cứu mạng của cô, tuy lời quan tâm này khiến cô cảm thấy như đang bị chỉ trích, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
“Được.”
Động tác quét dọn của Lục Hạo Đình hơi dừng một chút, trong mắt lại lộ ra vẻ nghi ngờ.
Nếu đổi thành trước kia, Tả Tịnh Nghiên phải chịu oan ức như vậy, chắc chắn đã oán trách anh một trận, không khiến láng giềng phàn nàn sẽ không ngừng nghỉ.
Tả Tịnh Nghiên nhận ra ánh mắt hoài nghi của anh, chỉ thấy áp lực nặng nề. Cũng vì không để anh nghi ngờ bản thân nữa mà cô suýt chút bị nghẹn chết!
Người đàn ông này quá nguy hiểm, luôn cảm thấy anh có đôi mắt thần thám, có thể nhìn thấu cô từ trong ra ngoài!
Không được, phải mau chóng rời đi thôi, nếu không sớm muộn gì cô cũng sẽ bị anh coi thành gian tế mà nghiêm hình điều tra.
Nhưng phải nói thế nào đây?
Người ta vừa cứu mình một mạng, bản thân đã lại nhắc tới việc ly hôn, có phải quá vô nhân tính rồi không?
Vào lúc cô đang do dự không biết nên mở miệng thế nào, Lục Hạo Đình đã mở lời trước.
“Tôi đã tìm một công việc ở nhà máy kéo sợi cho cô rồi, thứ hai tôi đưa cô đi. Cô mang theo quần áo với chăn đệm theo, bên đó có ký túc xá.”
Hôm nay anh mở họp ở quân khu xong, Tần Phong lại dẫn theo anh đi tìm việc làm cho Tả Tịnh Nghiên.
Trong một khoảng thời gian ngắn tới sợ là không thể sắp xếp việc cho cô ở xưởng quân sự được, Tần Phong bèn cầu chú hai anh ta sắp xếp cho cô một công việc ở nhà máy kéo sợi.
Nhà máy kéo sợi là đơn vị tốt, cho dù chỉ là công việc lâm thời cũng có không ít người chen chúc vỡ đầu muốn được vào đó.