Cô đang đánh cuộc, đánh cuộc Lý Ái Mai có tật giật mình, khiến tất cả mọi người biết hành động hư hỏng của mình là do bị cô ta xúi giục. Chỉ vậy cũng đủ rồi, coi như biện giải thay bản thân mình.
Lý Ái Mai đang cố gắng nghĩ xem bản thân mình nói mấy lời này với Tả Tịnh Nghiên lúc nào. Nhớ tới lúc đó, bản thân mình cố tình tới nhà Tả Tịnh Nghiên nói mấy lời này, cô ta lại trừng to mắt quát lên:
“Không đúng, không đúng…”
Tả Tịnh Nghiên ngước mắt lên nhìn cô ta, trong đôi mắt trong suốt cất giấu một vòng trào phúng. Lý Ái Mai bị Tả Tịnh Nghiên nhìn tới trong lòng không chắc chắn, lỡ ngày đó trong phòng còn có người khác thì sao?
“Thôi bỏ đi, đừng ầm ĩ tới chỗ thủ trưởng, tự bôi đen cho người đàn ông nhà mình.”
Chị Trương đứng ra muốn giải hòa. Chồng cô ấy là đại đội trưởng dưới trướng Trương Thiết, nếu không giúp Lý Ái Mai, sợ là sau này chồng mình với Trương Thiết cũng không dễ ở chung.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Lý Ái Mai đang chột dạ, chắc chắn cô ta đã từng nói mấy lời này.
“Đúng vậy, mọi người ở chung trong một đại viện, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, thôi đi, tất cả về nhà nấu cơm đi.”
Chị dâu Khúc Diễm Linh đi làm trong xưởng của cha Lý Ái Mai, thấy sắp lớn chuyện, cô ấy cũng đứng ra khuyên Tả Tịnh Nghiên.
“Được, nếu mấy chị đã nói vậy, em nể mặt mọi người mà bỏ qua chuyện này.”
Tả Tịnh Nghiên làm việc có chừng mực, đã đạt được mục đích cũng không muốn đuổi giặc tới đường cùng, tránh lại rước thêm phiền phức.
Cô không quan tâm gì, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới Lục Hạo Đình. Cho dù cô có lý hết, thủ trưởng cũng sẽ cho là vì Lục Hạo Đình với Trương Thiết đang cạnh tranh thăng chức, hai quân tẩu mới ầm ĩ với nhau như vậy.
Lý Ái Mai càng không muốn ầm ĩ cho lớn chuyện lên, có người cho bậc thang, cô ta cũng thuận thế leo xuống:
“Tôi nể mặt mấy người, cũng không truy cứu chuyện này. Dù sao thì ở lâu mới biết lòng người, là người hay quỷ sớm muộn gì mọi người cũng sẽ thấy rõ ràng.”
Cô ta tìm lại được thể diện cho mình xong, lại sợ Tả Tịnh Nghiên nổi giận, chân như bôi dầu vội vã trượt mất.
Lý Linh thì nhổ một bãi nước bọt lên đất: “Nhìn dáng vẻ chột dạ của cô ta kìa.”
Tả Tịnh Nghiên bật cười, bày tỏ cảm kích với mấy chị dâu đã giúp mình.
“Hôm nay em cảm ơn mấy chị đã đứng ra giữ gìn lẽ phải giúp em, hôm nào em lại mời mọi người ăn sủi cảo.”
Lý Linh mỉm cười trêu ghẹo Tả Tịnh Nghiên: “Không cần, không cần đâu, em đừng đến nhà bọn chị ăn chực là được rồi.”
Tả Tịnh Nghiên mỉm cười lắc đầu, giọng nói thanh thúy ngọt ngào:
“Sẽ không đâu, trước đây em nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bị người ta lợi dụng, hiện tại đã thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, em sẽ không làm mấy chuyện hư hỏng như vậy nữa đâu.”
Lục Hạo Đình hơi nhíu mày, không ngờ Tả Tịnh Nghiên có thể tự nhiên phóng khoáng, ung dung không tốn sức xử lý xong cái chuyện phức tạp như vậy, mà những quân tẩu mới hôm qua còn đang tố cáo cô với anh, hiện tại lại thành bạn bè của cô?
Tả Tịnh Nghiên như vậy khiến anh cảm thấy xa lạ, hệt như đã biến thành một người khác.
Khương Tuyết Oánh cầm cái bát không bước từ trong nhà ra đưa bát cho Tả Tịnh Nghiên, giọng điệu thân thiết: “Tịnh Nghiên, sủi cảo thơm lắm, rất cảm ơn em.”
“Chị dâu, chị thích ăn là được rồi, hôm nào gói nữa em sẽ lại bưng tới.”
Tả Tịnh Nghiên khách khí với đối phương một chút, lại hàn huyên thêm vài câu với mấy quân tẩu khác. Cười cười nói nói với bọn họ một hồi, chỉ chớp mắt quan hệ giữa hai bên đã được kéo gần.