Lý Ái Mai như chọc trúng tổ ong vò vẽ, tất cả quân tẩu xuất thân nông thôn đều đứng về phía Tả Tịnh Nghiên chửi mắng cô ta, Lý Ái Mai bị chửi tới sa sầm mặt mày.
Cô ta hận Tả Tịnh Nghiên khiến bản thân biến thành công địch của chúng quân tẩu, đây vốn là kết cục cô ta chuẩn bị cho Tả Tịnh Nghiên, sao lại rơi xuống trên người mình rồi?
“Này thì dám vu oan cho tao!”
Lý Ái Mai thẹn quá hóa giận, muốn nhào lên đánh Tả Tịnh Nghiên nhưng lại bị một đám quân tẩu bọc quanh. Lý Linh đứng mũi chịu sào, cô ấy vốn đang lớn giọng, bị chọc giận, cô ấy lại càng lớn giọng hơn:
“Làm gì? Muốn đánh người sao? Nếu cô dám ra tay đánh cô ấy, chúng tôi lập tức tới quân đội kiện cô! Để thủ trưởng xem xem có phải dân quê chúng tôi nên bị người trong thành như mấy người bắt nạt không!”
“Đúng, cô ta dám đánh Tịnh Nghiên, chúng ta phải làm chứng cho Tịnh Nghiên.”
Khương Tuyết Oánh cũng đứng ra.
Lý Ái Mai muốn lợi dụng Tả Tịnh Nghiên gây ảnh hưởng xấu cho Lục Hạo Đình, dẫn tới mọi người phải chịu xui xẻo, bản thân Lý Ái Mai thì đứng ngoài cuộc xem kịch hay, tương đương với đang đùa bỡn tất cả mọi người ở đại viện trong lòng bàn tay.
Nhà cô ấy bị hại nhiều nhất. Bởi vì cô ấy mặt mỏng dễ xấu hổ, Tả Tịnh Nghiên tới nhà cô ấy ăn cơm nhiều nhất.
Còn có mấy người Lý Linh chị Trương đều từng bị Tả Tịnh Nghiên chặn cửa mắng chửi.
Trước đây cô ấy tưởng Tả Tịnh Nghiên có bệnh, hôm nay mới biết, thì ra là Tả Tịnh Nghiên bị Lý Ái Mai xúi giục, ả Lý Ái Mai này cũng quá thiếu đạo đức đi.
…
Lục Hạo Đình với Trương Thiết gặp nhau ở cổng đại viện, hai người câu được câu không nói về chuyện huấn luyện trong quân đội.
“Lão Lục, anh chuẩn bị cho trận thi đấu đối kháng quân sự ngày kia thế nào rồi?”
Trương Thiết có khuôn mặt cười, khi nói chuyện cũng hay cười rộ lên, trông khác hẳn với gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc, gần như không nhìn thấy nụ cười của Lục Hạo Đình.
Lục Hạo Đình chỉ gật đầu: “Đã chuẩn bị xong.”
Sau đó anh chẳng nói thêm một câu nào nữa, muốn hỏi kế hoạch tác chiến của anh cũng là chuyện không thể nào.
Trương Thiết lại cười cười: “Tôi xem trọng anh.”
Hai người vừa nói tới đây đã nghe thấy tiếng mấy người phụ nữ cãi nhau, Trương Thiết nghe được tiếng cãi nhau, ý cười trên mật cũng biến mất.
Anh ta nhìn về hướng tiếng ầm ĩ truyền tới, thấy trước cửa nhà Khương Tuyết Oánh có một đống quân tẩu vây quanh, mỗi người đều bày ra vẻ mặt thù địch, hệt như đang xử đẹp ai đó?
Lý Ái Mai thấy bản thân mình chọc nhiều người tức giận như vậy cũng sợ chuyện lọt tới tai thủ trưởng, không dám nói nhiều nữa, dứt khoát khóc hu hu lên:
“Các người, các người đều bị Tả Tịnh Nghiên lừa rồi, cô ta đổ oan cho tôi, hu hu, tôi còn oan uổng hơn cả Đậu Nga, hu hu, tôi không thiết sống nữa!”
Lần này Trương Thiết nghe rõ ràng rồi. Vợ anh ta vì Tả Tịnh Nghiên nên bị tất cả quân tẩu trong đại viện chỉ trích.
Anh ta lại quay qua nhìn Lục Hạo Đình, vẻ mặt rất phức tạp.
Thấy Lục Hạo Đình lạnh lẽo trầm mặt nhìn về phía đám người, Trương Thiết không nhịn được mà muốn nói giúp vợ hai câu:
“Lão Lục, anh quản vợ của anh đi! Cô ta sắp đánh khắp toàn bộ đại viện rồi, hiện tại còn đổ oan cho người khác. Vợ tôi tốt tính như vậy mà cũng bị chọc tức tới phát khóc.”
Con ngươi đen nhánh của Lục Hạo Đình lạnh lùng quét mắt nhìn Trương Thiết một cái, không thể thấy rõ anh đang nghĩ gì trong lòng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác đè nén vô hình.