“Em có bao nhiêu tiền?”
Tần Thục Phân ngẩng đầu hỏi Tả Tịnh Nghiên rồi tính đơn giản giá của các món đồ cô muốn mua. Hết thịt rồi tới bột mì, còn cả xà phòng thơm, dầu gội đầu, mỹ phẩm… chừng này cộng lại tối thiểu cũng phải hai mươi đồng.
Nhìn thấy tóc của Tả Tịnh Nghiên vẫn còn phân nửa, bán có chừng đó tóc thì có thể thu được mấy đồng tiền đâu, tối đa cũng chỉ mười lăm đồng thôi.
“Ba mươi chín đồng.” Tả Tịnh Nghiên thành thật trả lời. Tần Thục Phân nghe mà trợn to mắt:
“Đầu tóc của em có thể bán được nhiều tiền tới vậy ư?”
“Còn phải làm thành tóc giả nữa mới được.”
Tả Tịnh Nghiên thấy dáng vẻ khϊếp sợ của chị gái lại không nhịn được cười, chị ấy đáng yêu quá đi, há miệng to tới độ có thể nhét vừa một quả trứng gà, có cần phải kinh ngạc tới vậy không nha?
“Được lắm em gái, chị còn lo lắng em phải chịu thua thiệt, không nghĩ tới em có thể để người ta chịu thiệt như thế.”
Tần Thục Phân lại lần nữa quan sát Tả Tịnh Nghiên, trông hiền lành ngọt ngào đáng yêu, rất đơn thuần, không nghĩ tới đối phương cũng không phải kẻ ngốc!
Tả Tịnh Nghiên dở khóc dở cười: “Chị, em không khiến người ta chịu thiệt, em còn làm thành…”
Tần Thục Phân vươn tay ngắt ngang lời Tả Tịnh Nghiên, bao che khuyết điểm nói:
“Được được, chỉ cần ta không thiệt thòi là được, người khác có chịu thiệt cũng chẳng sao.”
Đúng, lời này của chị gái cũng không sai!
Có Tần Thục Phân dẫn đường, Tả Tịnh Nghiên thuận lợi mua sắm đủ đồ vật trong danh sách, cũng nhìn thấy được chợ đen trong truyện niên đại trông như thế nào.
Thật ra chợ đen này xấp xỉ giống với chợ nông nghiệm những năm tám mươi, chỉ có điều tất cả đều là sạp vỉa hè.
Bọn họ trải một tấm vải lên mặt đất, đặt hàng hóa lên mặt vải, một khi có người kiểm soát tới kiểm tra đột xuất bọn họ sẽ ôm cả đống vải bỏ chạy.
Tả Tịnh Nghiên mua quá nhiều đồ, cho dù có cái túi tam giác Tần Thục Phân cho cũng không đủ chứa. Thế là cô mua một cái sọt lớn, nó vừa rẻ hơn túi tam giác lại chứa được nhiều đồ hơn.
Sau khi mua hết tất cả mọi thứ, phải bỏ tổng cộng hai mươi ba đồng tám hào. Nhìn mười lăm đồng hai hào còn lại, Tả Tịnh Nghiên lại cảm thấy có niềm tin.
Số tiền này hẳn đã đủ để cô mời chị gái ăn một bữa cơm. Nếu không nhờ có chị gái dẫn đường đưa cô đi chọn mua, có lẽ cô mua tới khi trời tối đen cũng không thể mua đủ số đồ mình cần.
Cô kéo cánh tay Tần Thục Phân, hào khí nói: “Chị, đi, em mời chị đi ăn cơm.”
“Mời cái gì mà mời, còn thừa lại chút tiền kia, không biết có đủ sống nửa tháng không?”
Tần Thục Phân trợn trừng hai mắt, bắt đầu dạy dỗ Tả Tịnh Nghiên: “Em còn trẻ, không thể sống như thế được, có tiền thì không sao, lỡ hết tiền rồi…”
Bla bla… blab la…
Tần Thục Phân bắt đầu dạy dỗ Tả Tịnh Nghiên một trạng, Tả Tịnh Nghiên khổ cực lắng nghe. Cô chỉ muốn báo đáp chị ấy thôi, lại bị chị ấy dạy tiết chính trị nửa giờ đồng hồ.
“Được rồi, mau về hà đi, chị cũng phải về nhà nấu cơm.”
Tần Thục Phân hấp tấp, dạy dỗ xong rồi đi luôn, cũng không cho Tả Tịnh Nghiên có cơ hội nói chuyện.
“Em… em chỉ muốn cảm ơn chị thôi.”
Tả Tịnh Nghiên hướng về phía bóng lưng đối phương hô lên một câu. Cừ thật, chị gái này nói chuyện liên thanh như súng máy, cô vốn không thể chen miệng vào được.