Nghe nói mẹ cô ta rất lợi hại, ba là trưởng ban tiêu thụ trong xưởng thép, mẹ là kế toán trong nhà máy đồ len, bản thân thì là thủ kho của công ty dược liệu.
Cho nên trong đại viện này, cuộc sống nhà cô ta là khá giả nhất, ăn mặc cũng sành điệu nhất, nguyên chủ rất hâm mộ cô ta.
Nếu đổi thành nguyên chủ nghe thấy Lý Ái Mai châm ngòi chia rẽ như vậy, có lẽ đã sớm thuận theo ý cô ta mà mắng Lục Hạo Đình.
Nhưng người đang đứng đây là Tả Tịnh Nghiên, mới mười tám tuổi đã xông pha được một khoảng trời, có kiểu người gì mà cô chưa từng thấy qua? Chút mưu mô nho nhỏ như vậy thật không đủ lọt vào mắt cô.
Tả Tịnh Nghiên lắc đầu: “Lão Lục có để tiền cho tôi rồi, chỉ là tôi phung phí, tiêu hết sạch tiền, hôm qua tôi sơ ý đυ.ng rớt mứt hoa quả của Đông Đông, cũng đã hứa với thằng bé hôm nay sẽ bồi thường cho thằng bé mười xâu mứt quả.”
“Chỉ bằng cô? Cô lấy cái gì bồi thường?”
Lý Ái Mai thấy Tả Tịnh Nghiên không thuận theo lời mình, không nhịn được giễu cợt một câu sau đó lại nghi ngờ mà nhìn khắp người Tả Tịnh Nghiên một lượt.
Sao hôm nay người phụ nữ này lại trở nên thông minh hơn rồi? Vậy mà không mắng Lục Hạo Đình?
Tả Tịnh Nghiên thu hồi ý cười, lạnh lùng trả lời:
“Hôm qua lão Lục đã quay về đưa tiền cho tôi, mười xâu mứt quả cũng không quá đắt đỏ, sao lại không bồi thường nổi?”
Cho dù cô có ly hôn với Lục Hạo Đình cũng không thể để người khác chửi bới anh được. Lại nói, cô cũng không nói sai gì, đúng là Lục Hạo Đình đã đưa tiền cho cô rồi.
“Hừ.”
Lý Ái Mai cười nhạo một tiếng sau đó quay đầu, nói với mấy quân tẩu đang chờ xe cùng mình:
“Mọi người đều nghe thấy rồi đúng không? Nhớ làm chứng đó, đừng để sau này phu nhân của Lục phó doanh trưởng nhà chúng ta lại chơi xấu.”
“Chị Lý, khi nào cô ta bồi thường mứt quả cho Đông Đông nhà chị, chị nhớ nói cho mọi người một tiếng.”
Ánh mắt Tả Tịnh Nghiên đảo qua người Khương Tuyết Ánh, hôm qua cô còn cảm thấy đối phương không tồi, sao lại đâm lén sau lưng cô?
Khương Tuyết Oánh bị Lý Ái Mai chỉ đích danh, lúng túng cực kỳ, vội giải thích với Tả Tịnh Nghiên: “Không phải tôi nói.”
Tả Tịnh Nghiên thấy Khương Tuyết Oánh phản ứng như vậy cũng biết mình đã hiểu lầm đối phương, mỉm cười gật đầu:
“Tôi biết, người lương thiện như chị sao có thể lan truyền mấy lời nói nhảm nhàm chán như thế được!”
Lời nói như có dụng ý riêng của cô khiến Lý Ái Mai không chịu nổi:
“Tả Tịnh Nghiên, cô nói ai nói dối?”
Tả Tịnh Nghiên dùng đôi mắt trong suốt nghi ngờ nhìn Lý Ái Mai:
“Đương nhiên là nói người thích ăn nhầm đồn bậy, thế nào? Chẳng lẽ cô là người lan truyền mấy lời đó sao?
“Cũng không đúng, cô là người làm công tác văn hóa, sao có thể có hành vi như tiểu nhân vậy được?”
Tuy Tả Tịnh Nghiên dùng câu hỏi nhưng giọng điệu lại là kiểu khẳng định, mấy quân tẩu xung quanh đều nhìn về phía Lý Ái Mai, đúng là bọn họ nghe chuyện này từ miệng Lý Ái Mai thật.
“Tôi… Không phải tôi nói!”
Lý Ái Mai bị mọi người nhìn tới mất tự nhiên, tức giận liếc Tả Tịnh Nghiên. Con nhỏ ngu này, sao hôm nay lại lanh mồm lanh miệng như vậy?
“Nếu không phải cô nói thì tốt, tôi đã nói rồi, sao cô có thể là loại tiểu nhân vô sỉ như vậy được!”
Tả Tịnh Nghiên lộ ra nụ cười vô hại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng thực tế là đang âm thầm mắng Lý Ái Mai.
Lý Ái Mai tức tới tối sầm mặt, oán hận liếc Lý Ái Mai một cái. Thấy cô xoay người đi về phía trong thành, Lý Ái Mai lại cảm thấy ưu việt.