Nhưng muốn buôn bán cần phải có vốn khởi đầu, cô biết đi đâu để kiếm số tiền kia đây?
Lục Hạo Đình mới đi tới cửa, đột nhiên bước chân ngừng lại, quay đầu.
Nếu là trước kia, mỗi lần về nhà giải quyết xong chuyện cần thiết rồi anh sẽ đi ngay, mà Tả Tịnh Nghiên thì chắc chắn sẽ khóc lóc ầm ĩ chắn trước cửa không cho anh đi.
Nhưng hôm nay cô thật khác thường.
Căn nhà vốn lộn xộn hỗn loạn cũng được thu dọn sạch sẽ, đồ vật trong nhà được sắp xếp chỉnh tề.
Nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy, vốn sẽ không tin tưởng người phụ nữ lười biếng kia sẽ làm việc nhà.
Thấy Lục Hạo Đình dừng bước lại, Tả Tịnh Nghiên vội nói: “Trong nhà không còn gì nữa, cũng không tiện giữ anh ở lại ăn cơm.”
Lục Hạo Đình lại chau mày càng chặt hơn, cảm thấy Tả Tịnh Nghiên như hận không thể khiến anh rời đi ngay?
Sợ Tả Tịnh Nghiên lại chạy tới nhà người ta ăn chực, Lục Hạo Đình xoay người lại đi trở về, trầm giọng nói với cô:
“Thu xếp một chút, chúng ta tới căn tin ăn cơm.”
Vậy mà Lục Hạo Đình lại chủ động đưa cô tới căn tin ăn cơm? Mặt trời mọc ở đằng tây sao?
Tả Tịnh Nghiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô cũng muốn đi ăn cơm, nhưng không thể mặc như vậy ra ngoài nha?
Cô chỉ chỉ quần áo bẩn trên đất, lại chỉ bộ đồ mình đang mặc trên người, bất đắc dĩ nhún vai với Lục Hạo Đình:
“… Không có quần áo, hết đồ mặc rồi.”
Lục Hạo Đình nhíu mày đưa mắt nhìn Tả Tịnh Nghiên, thấy lời cô nói cũng là tình hình thực tế, anh lại không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Anh vừa rời đi, Tả Tịnh Nghiên đã cảm thấy hô hấp thông thuận hơn nhiều.
Khí tràng của người đàn ông này quá mạnh, đè ép tới cô không thở nổi.
Đi cũng tốt, đi đi mới không làm lỡ công việc của cô.
Tả Tịnh Nghiên đối mặt với đống quần áo bẩn chất đống như núi nhỏ, thở dài, cực kỳ hoài niệm chiếc máy giặt quần áo tự động thời hiện đại.
Cô nhận mệnh mà cầm bàn chà quần áo, ngồi xuống băng ghế nhỏ, lại lần nữa giặt quần áo.
Lục Hạo Đình ra khỏi nhà xong lại định tới căn tin mua cơm về nhà, cùng ăn với Tả Tịnh Nghiên. Đêm nay anh sẽ ở lại nhà, sáng mai lại trở về quân đội.
Trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, Tả Tịnh Nghiên không ầm ĩ, không gây chuyện, cũng không quấn lấy anh, Lục Hạo Đình cũng nguyện ý ở nhà.
Kết quả mới ra khỏi cửa đi chưa được mấy bước đã bị mấy người phụ nữ ôm vẻ mặt đau khổ vây quanh, tất cả đều tới kiện Tả Tịnh Nghiên.
“Lục phó doanh trưởng, khi tôi đóng cửa nấu cơm, vợ anh đứng trước cửa nhà tôi mắng tôi suốt nửa giờ, quá bắt nạt người ta rồi.”
“Lục phó doanh trưởng, vợ anh cướp mứt quả của Đông Đông nhà Lý đại đội trưởng, ngay cả đồ ăn của con nít cũng cướp, anh mau quản vợ anh đi!”
Lục Hạo Đình xanh mặt đứng đó, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mất mặt như vậy!
Trong số những người tới tố cáo, có vợ lãnh đạo anh cũng có vợ cấp dưới của anh, sau này anh còn mặt mũi nào quản giáo binh sĩ dưới quyền nữa?
Tả Tịnh Nghiên, Tả Tịnh Nghiên, đều là chuyện tốt cô gây ra!
Tả Tịnh Nghiên đang giặt quần áo chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, mí mắt giật giật liên hồi.
Cô đè ép mí mắt cuồng loạn, có dự cảm bất tường.
Đang nghĩ ngợi linh tinh, chợt cô nghe được tiếng đóng cửa, Lục Hạo Đình mặt đen như đáy nồi đã trở lại.
Tả Tịnh Nghiên đứng lên nhìn anh, trên tay toàn là nước. Cô lau đại tay vào áo sơ mi, hỏi: “Anh quên đồ gì à?”
“Tiền này cho cô, không được phép đi ăn ké nhà người khác nữa.”
Lục Hạo Đình nổi giận đùng đùng móc hết tiền trên người ra đặt lên bàn.
Anh thật sự không muốn nhìn người phụ nữ này thêm một phút một giây nào nữa, nói như chém đinh chặt sắt:
“Tôi sẽ tìm công việc cho cô, cũng sẽ tìm chỗ ở cho cô, tìm xong chúng ta sẽ ly hôn.”