Vốn cha mẹ nguyên chủ cũng không muốn xuống nông thôn, mà thanh niên tri thức nên xuống nông thôn hẳn phải là chị hai lớn hơn anh một tuổi.
Đáng tiếc người chị hai này gian trá giảo hoạt, mượn cớ nói muốn ở lại thành phố yêu đương, lừa dối em trai tự mình nhận lấy việc xuống nông thôn này.
Cũng không biết dựa vào thân thể nho nhỏ của anh hiện tại có thể chịu đựng nổi ngày mùa cực khổ không… Kỳ Vân tỏ vẻ nghi ngờ sâu sắc.
“Ôi Kỳ Vân, có thể thấm ướt cái khăn này giúp mình để mình lau mắt không?”
Nữ sinh chải tóc quai chèo đã từng gọi Kỳ Vân dậy trên xe lửa hỏi. Có thể là do bị cát xen lẫn trong bụi đất bay vào mắt, khiến đôi mắt đỏ bừng ẩm ướt.
Lúc này cô ấy đang kéo một cái khăn tay nền trắng, phía trên có in hình ngôi sao đỏ tươi đưa tới.
Nguyên chủ có một bình nước quân dụng màu xanh, là người anh cả làm lính của nguyên chủ mang về.
Lúc này mẹ của nguyên chủ chuẩn bị không ít thứ cho nguyên chủ, mà chiếm diện tích lớn nhất trong không gian là một chiếc áo khoác quân đội màu xanh.
Trong bình nước cũng có không ít nước, lúc ở trên xe lửa Chu Quốc An đã giúp anh đổ đầy nước lọc vào.
Vừa nãy khi Kỳ Vân xuống xe lửa cũng không đổ hết đi, dù sao trên đường cũng có nhiều lúc cần nước.
Kỳ Vân lấy bình nước ra đổ một ít lên khăn tay cho cô gái chải tóc quai chèo kia.
“Đồng chí, có thể phiền đồng chí làm ướt cả khăn của tôi không?”
Ra khỏi trường học, tất cả mọi người đều là đồng chí.
“Tôi cũng muốn một ít…”
…
Những người ở không xa Kỳ Vân vừa lúc không có bình nước hoặc bình hết nước, cũng đều xin Kỳ Vân ít nước lau mặt.
Mãi tới lúc này, người của công xã đang ngồi phía trước mới như nhớ tới điều gì, người đàn ông trung niên tóc hai mái đang ngồi trên ghế lái phụ duỗi đầu về thùng xe phía sau, gào thét:
“Các đồng chí, ở đây hơi nhiều bụi đất, tất cả mọi người chú ý một chút, đừng để bụi bay vào mắt.”
Có người trong thùng xe tích cực gân cổ lên tiếng đáp lại “đã biết”, sau đó lại ho khan, rõ là khi há miệng đã nuốt trúng một đống gió bụi.
Những người khác cười cười thiện ý.
Xe tải cũ nát chạy loảng xoảng một đường, lắc lư chừng hai giờ sau cuối cùng mới tới trấn Lý gia.
Một đám người xuống xe, ngoài cổng công xã đã có mấy chiếc xe ngựa xe trâu bằng gỗ chờ sẵn.
“Các đồng chí tới giúp kiến thiết nông thôn chúng ta, đường xa khổ cực, hiện tại cũng đã hơn một giờ, chúng ta vào căn tin của công xã ăn một bữa trước sau đó lại bốc thăm. Cuối cùng các đồng chí có thể theo xe của mỗi thôn tới mục đích cuối cùng.”
Người đàn ông tóc hai mái xuống xe trước, đứng ở một bên đợi mọi người đều xuống xe hết rồi mới đứng ra nói rõ với mọi người một phen.
Sau đó hắn ta lại dẫn các thanh niên tri thức đi vào căn tin ăn một bát mì cán tay khá lớn.
Đợi khi mọi người đều ăn xong, người đàn ông tóc hai mái mới bưng một cái bát sứ thô ra, bên trong có hơn hai mươi tờ giấy gấp.
Kỳ Vân cũng không gấp gáp, dù sao thì tới nơi nào cũng giống nhau nên anh chỉ tiện tay lấy một tờ giấy gấp rồi thối lui.
Chu Quốc An vội vã đi tới nhìn tờ giấy của Kỳ Vân, phía trên viết thôn Thủy Nguyệt.
Chu Quốc An hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó xoa xoa hai tay, miệng lẩm bẩm thôn Thủy Nguyệt, thôn Thủy Nguyệt, sau đó nhắm mắt lấy đại một tờ giấy trong bát.
Lấy xong thằng nhãi này còn căng thẳng tới độ không dám xem, giương mắt chạy tới trước mặt Kỳ Vân, để Kỳ Vân mở cho anh ta xem.
Dáng vẻ đúng là căng thẳng hơn cả học sinh đi thi đại học. Kỳ Vân cảm thấy cạn lời, nhưng vẫn giúp Chu Quốc An mở tờ giấy ra.
Xem một hồi, Kỳ Vân cố ý thu liễm ý cười trên mặt, đưa lại tờ giấy cho Chu Quốc An.
Chu Quốc An thấy mặt Kỳ Vân không có ý cười, lại vội vã luống cuống trừng mắt mở tờ giấy ra xem.