Diệp Sênh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, khẽ mỉm cười: “A... lúc đó... mẹ em...”
“Đinh đoong...” Chuông cửa lại vang lên.
Tô Mân Vấn đưa tay ấn vào màn hình, Diệp Sênh quay đầu nhìn về phía màn hình nhỏ, lại là Nhuế Khiêm...
Tô Mân Vấn liếc nhìn Diệp Sênh, rồi mở cửa.
Nhuế Khiêm đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn Tô Mân Vấn và Diệp Sênh đang đứng ở trước cửa, khó hiểu: “Hai người đứng ở cửa làm gì?”
“Tôi còn chưa hỏi, cậu lại muốn làm gì?” Diệp Sênh tiến lên nhéo lỗ tai Nhuế Khiêm.
“Đau quá , chị, chị, em đến lấy điện thoại…” Nhuế Khiêm ủy khuất nói.
Hóa ra vừa rồi Nhuế Khiêm lấy được quyển sách ở nhà Tô Mân Vấn, vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, đánh rơi chiếc điện thoại di động trong túi xuống tấm thảm trải sàn nhà Tô Mân Vấn, kết quả lúc trở về cậu ta bất tri bất giác sờ túi mới phát hiện ra không thấy điện thoại.
Tô Mân Vấn đi vào trong tìm điện thoại cho cậu, Nhuế Khiêm cầm điện thoại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp Sênh và Tô Mân Vấn ở ngoài cửa.
“Suyes.” Nhuế Khiêm nói với Tô Mân Vấn.
“Ừm?”
Nhuế Khiêm sờ cằm, nghi ngờ hỏi: “Có phải khi còn ở cấp ba, chị của em đã đắc tội với anh đúng không?
“Hả? Sao cậu lại nói thế?”
Tô Mân Vấn cảm thấy có hứng thú, dù sao thì lối suy nghĩ của Nhuế Khiêm cũng trái ngược với người thường.
Nhuế Khiêm chỉ vào Diệp Sênh: “Em cảm thấy ánh mắt của anh nhìn chị em không đúng lắm.”
“Ồ?”
“Chính là...” Nhuế Khiêm trầm ngâm hồi lâu, nhưng lại không nghĩ ra từ nào thích hợp để hình dung.
Diệp Sênh nắm lấy cánh tay Nhuế Khiêm, kéo cậu về phía cánh cửa đối diện: “Tô Thiên,
bọn em về trước.” Diệp Sênh mỉm cười nói với Tô Mân Vấn.
“Chị, em còn chưa nói xong...” Nhuế Khiêm bị Diệp Sênh bịt miệng kéo vào nhà.
Tô Mân Vấn đứng ở cửa mỉm cười bất đắc dĩ.
Diệp Sênh đóng cửa lại, thả tay bịt miệng Nhuế Khiêm ra, Nhuế Khiêm buồn bực: “Chị, sao chị không để em nói hết...”
“Nói nói nói, nói cái gì mà nói, lăn ra kia vẽ tranh đi.” Diệp Sênh tức giận.
Xem ra sau này lúc đưa Nhuế Khiêm ra ngoài, phải bịt miệng cậu lại, cô cảm thấy miệng chó của cậu ta không thể phun ra ngà voi.
Diệp Sênh cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát rồi hỏi cậu: “Vừa rồi cậu nói lúc Tô Thiên nhìn tôi là ánh mắt gì?”
“Tô Thiên?” Nhuế Khiêm chớp mắt.
Diệp Sênh nhẹ giọng nói: “Chính là thần tượng nhà cậu.”
“Ồ...” Nhuế Khiêm trông như chợt nhận ra điều gì đó.
Diệp Sênh thở dài, gọi tới gọi lui, vẫn cảm thấy kêu Tô Thiên thuận miệng hơn.
“Em chỉ cảm thấy Suyes luôn dùng ánh mắt quan tâm kẻ ngốc nhìn chị.” Nhuế Khiêm chân thành nói.
Diệp Sênh nghe vậy khóe miệng co giật, mỉm cười: “Quan tâm cái gì?”
“Quan tâm kẻ ngốc...”
Nhuế Khiêm dài giọng nói, thấy biểu tình Diệp Sênh không đúng, vội vàng bỏ chạy.
“Chị ơi... em sai rồi... không phải kẻ ngốc... là quan tâm... quan tâm hiểu không...”
Nhuế Khiêm chạy tán loạn, không ngừng kêu lớn: “Quan tâm phụ nữ trẻ nhỏ được chưa... a a a...”
“Chị... chị đừng đuổi theo nữa... phụ nữ thì có gì sai... a...”
Lúc Nhuế Khiêm bị Diệp Sênh ép ngồi vẽ, cậu ta không dám thở mạnh vì Diệp Sênh đã nói nếu cậu ta còn dám nói chuyện tùy tiện, cô sẽ cho cậu ta ăn cháo trong tuần tới.
Nhuế Khiêm ngồi ở bàn làm việc lén lút từ tầng hai nhìn xuống, thấy vào Diệp Sênh đang xem TV trong phòng khách, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Tô Mân Vấn.
Nhuế Khiêm: Thần tượng! o(n_n)o
Tô Mân Vấn: Ừm?
Nhuế Khiêm: Anh có thích chị em không?
Nhuế Khiêm đợi một lúc, Tô Mân Vấn mới trả lời: Đoán xem.
Nhuế Khiêm sửng sốt, thế giới người lớn quá phức tạp, cậu ta mới không đoán, dù sao thì mỗi lần cậu ta đoán cũng không đúng.
Nhuế Khiêm: Thần tượng!
Tô Mân Vấn: Ừm?
Nhuế Khiêm: Khi nào Duy Nhất về nước?
Tô Mân Vấn: Một tuần sau.
Nhuế Khiêm: Được! Sau này nếu có tin gì của chị, em nhất định sẽ thông báo cho anh!
Tô Mân Vấn: Được.
Nhuế Khiêm tắt điện thoại, đặt nó sang một bên, im lặng suy nghĩ, chị à... vì hạnh phúc cả đời của em... chị chỉ cần hy sinh một chút thôi... Ai bảo tình báo phải có sự trao đổi mới được...
Diệp Sênh ngồi trên sô pha dưới lầu hắt hơi, xoa mũi, ai đang mắng cô? Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Nhuế Khiêm, Nhuế Khiêm run lên khi nhìn thấy ánh mắt đó, nhanh chóng ngoan ngoãn vẽ tranh.
Khi trời đã chạng vạng, Diệp Sênh sử dụng Baidu Maps để tìm kiếm các khu chợ lân cận và siêu thị lớn, nhưng vị trí căn hộ này có chút hẻo lánh.
Căn hộ này tuy được coi là hoàng đế trong khu dân cư nhưng... các siêu thị và chợ lớn xung quanh lại quá xa!
Diệp Sênh có chút hối hận, trưa nay lúc cô đến đây, lẽ ra nên mua thêm chút đồ ăn mới phải...
“Nhuế Khiêm.” Cô hét lên.
“Dạ?” Nhuế Khiêm từ tầng hai thò đầu ra.
“Tối nay chúng ta ăn cháo nhé?”
Nhuế Khiêm rất có tài diễn xuất, mỗi một phút giây đều có thể rơi nước mắt, Diệp Sênh tuy ở tầng một không nhìn thấy cậu ta nhưng có thể nghe thấy giọng nói rất đáng thương: “Chị...”
Diệp Sênh không thích nhìn dáng vẻ này của cậu ta: “Được rồi, tôi biết rồi, cậu muốn ăn thịt?”
Nhuế Khiêm gật đầu.
Diệp Sênh thở dài, đúng là tiểu tử chết tiệt...
Diệp Sênh lấy ví đi ra ngoài, đưa tay ấn nút thang máy xuống, có lẽ phải gọi taxi công nghệ, nếu không thì chiếc taxi nào sẽ đến đây...
Diệp Sênh cúi đầu đi vào thang máy, khi cửa thang máy sắp đóng lại, bỗng nhiên có một cái chân thò vào, cửa thang máy buộc phải mở ra lần nữa.
Giày thể thao màu trắng... Diệp Sênh nhìn chằm chằm vào đôi giày đó...