Nhà Văn Của Tôi

Chương 15: Mỹ nhân bọ cạp

Sau khi Diệp Sênh nghe thấy Tô Mân Vấn nói vậy, cô cảm thấy bản thân giống như bị nghẹt thở, hai tai ù ù, nguyên mẫu của “Mối tình đầu” lại chính là cô, thì ra nữ chính tên Diệp Thanh không phải là trùng hợp, thì ra không phải là do cô suy nghĩ nhiều, hẳn nào tính cách nữ chính mạnh mẽ không chịu thua cũng giống hệt với cô.

Hạ Dục nâng cằm, nhìn ánh mắt mờ mịt của Diệp Sênh, anh ta cố ý nói: “Ừm... thú vị... cho nên cái người dọn vệ sinh này là mối tình đầu của cậu?”

Lời này hiển nhiên là đang hỏi Tô Mân Vấn.

Ánh mắt sắc bén của Diệp Sênh nhìn về phía Hạ Dục, cô thật sự muốn nhảy dựng lên, hét vào mặt anh ta.

“Ừm, mối tình đầu.” Tô Mân Vấn thừa nhận một cách dễ dàng, làm cho Diệp Sênh hơi bất ngờ, cô trộm liếc nhìn anh, phát hiện khóe miệng anh cong lên mang theo ý cười.

Tô Mân Vấn nghiêng mặt nói với Diệp Sênh: “Hạ Dục là một tên độc miệng.”

Diệp Sênh cười mỉa, liếc nhìn người đàn ông diêm dúa lòe loẹt kia.

Hạ Dục... Cái tên này sao lại có chút quen tai nhỉ...

“Cậu ấy là biên tập của anh.” Tô Mân Vấn bổ sung thêm một câu.

Hạ Dục, biên tập, biên tập Hạ Dục, trong lòng Diệp Sênh lẩm bẩm, cô nhìn khuôn mặt kia, đột nhiên nghĩ ra...

Biên tập đã nhận huy chương vàng của nhà xuất bản H&K, không có quyển sách nào xuất bản từ tay anh ta không đạt vị trí cao, đúng là gặp thần gϊếŧ thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ, người trong ngành gọi anh ta là “Mỹ nhân bọ cạp”.

Lúc mới mở cửa Diệp Sênh cảm thấy con người Hạ Dục giống như ánh nắng mặt trời tỏa sáng, bây giờ nhìn thấy cả người anh ta tối tăm, cơ bụng tám múi sớm đã bị cô ném ra khỏi đầu, cô cảm thấy anh ta rất đẹp, ai ngờ người ta là mỹ nhân...

Hạ Dục vươn một ngón tay, vô cùng lỗ mãng chỉ vào Diệp Sênh: “Suyes, nội tâm mối tình đầu của cậu hình như diễn biến rất phức tạp.”

Diệp Sênh bị anh ta nói một cậu đã kéo người về trạng thái ban đầu, có lỗi nói: “Xin lỗi... Tôi hơi mất tập trung...”

“Người bình thường nhìn thấy tôi đều mất tập trung.” Hạ Dục nói một cách nghiêm túc.

“...”

Diệp Sênh cảm thấy hiện tại mình không thích hợp để ở đây, vì thế mở miệng: “Sách đã trả rồi...”

Diệp Sênh nhìn Hạ Dục và Tô Mân Vấn nói: “Em đi trước đây.”

Cô mỉm cười đứng lên, xoay người chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ Tô Mân Vấn cũng đứng lên, nắm lấy mũ áo len của cô, gần như nhấc bổng cô lên.

Diệp Sênh thử giãy giụa, nhưng không có hiệu quả, đành phải bỏ cuộc.

Cô than vãn quay người... nhìn cái người cao hơn cô một cái đầu kia: “Làm gì vậy...”

“Cùng nhau ăn sáng đi.”

Diệp Sênh nhăn nhó: “Không phải anh có người ăn cùng rồi sao...?”

Tô Mân Vấn hơi quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế, lãnh đạm nói: “Tắm rửa xong, cậu có thể đi rồi.”

Hạ Dục nhún vai: “Nhớ nộp bản thảo mới.”

Tô Mân Vấn không lên tiếng mà gật đầu, Hạ Dục cầm áo khoác, nhìn qua Diệp Sênh, có một chút ghét bỏ nói: “Xem ra năm đó mắt nhìn của cậu... không tốt lắm.”

“...”

Diệp Sênh và Tô Mân Vấn đều không trả lời.

Chờ Hạ Dục đi rồi, Diệp Sênh giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, nếu không phải cô đã làm mất kính áp tròng ở sân bay, không thể không đeo cặp kính này, nhan sắc của cô có thể bị xem thường sao?

Diệp Sênh tháo mắt kính xuống, nhìn đi nhìn lại vài lần, năm nay không phải đang thịnh hành kiểu kính này sao?

Tô Mân Vấn thấy bộ dáng uất ức của cô, cảm thấy rất thú vị. Năm đó mỗi lần thi mà không vượt qua được anh, cô đều bày ra bộ dáng uất ức không cam lòng, trông rất đáng yêu, chỉ là cô không biết.

Tô Mân Vấn vỗ vỗ đầu cô: “Đi, ăn sáng.”

Giọng nói của Tô Mân Vấn rất mềm mại, khác hẳn với giọng điệu nói chuyện của nhà văn lớn Tô Mân Vấn lạnh lùng như băng, khiến Diệp Sênh khẽ run rẩy.

Ngồi trên bàn ăn cơm, Diệp Sênh uống một ngụm cà phê nói: “Nếu như em đã ăn sáng rồi thì sao?”

Tô Mân Vấn không ngẩng đầu nói: “Vậy em ăn thêm lần nữa.”

“...”

Diệp Sênh nghĩ tới năm đó, món ăn ngon nhất trong căn tin trường đó là mì Sơn Đông, mỗi ngày cô sẵn sàng dành hơn mười phút để xếp hàng trước khung cửa sổ đông đúc, bởi vì bên đó sẽ được chọn đồ ăn ngon nhất, chân gà to nhất.

Có một lần, Diệp Sênh và bạn cùng lớp vừa mới ăn cơm tối, dự định sẽ trở về phòng học để tự học, Tô Mân Vấn lại kéo cổ áo cô, dẫn cô đến căn tin một lần nữa, mỗi người một bát mì Sơn Đông ngồi ở trong góc căn tin.

Diệp Sênh sợ giáo viên nhìn thấy bọn họ, cẩn thận nhìn bốn phía, phải biết rằng mắt của giáo viên giống hệt như mắt chim ưng, cách xa cả vạn dặm, cũng có thể nhìn thấy các cặp đôi đang vụиɠ ŧяộʍ yêu đương.

Khi đó Tô Mân Vấn hỏi cô tại sao không ăn, cô nói đã ăn cơm tối rồi nên ăn không nổi nữa.

Chính là... lúc cô cúi đầu nhìn thấy bát mì Sơn Đông, sự rụt rè gì đó đầu bị ném đi... Cô ăn không còn một sợi, ngay cả nước cũng không còn một giọt.

Cô thấy Tô Mân Vấn đang nín cười, cô liền nói dối, nói cơ thể mình đang phát triển, cần phải ăn nhiều... chứ không phải là do cô ăn nhiều...

Tô Mân Vấn cuối cùng mới nhẹ giọng than thở một câu: Về sau phải kiếm thật nhiều tiền mới có thể nuôi được.

Diệp Sênh cắn một miếng bánh mì, quả nhiên chuyện cũ không muốn nhớ lại.

“Chiều mai em phải về nước.” Diệp Sênh cũng không biết vì sao mà lại nói với Tô Mân Vấn chuyện về nước này, cứ như vậy mà dễ dàng nói ra.

Tay Tô Mân Vấn đang phết mứt hoa quả khẽ dừng lại, sau đó lại tiếp tục phết mứt hoa quả lên bánh mì rồi để lên chiếc đĩa trước mặt Diệp Sênh.

Diệp Sênh cầm lấy, bánh mì nướng giòn giòn, rất ngon.

“Ừm.” Tô Mân Vấn nhẹ giọng đáp lại.

Diệp Sênh nghĩ, dù sao khi hai người về nước sẽ không còn liên quan đến nhau nữa, cứ như vậy cũng tốt, cái hôn ngày đó cô cũng không muốn so đo, đáp án của Tô Mân Vấn cô cũng không muốn tò mò nữa, dù sao nếu như cô hỏi, anh cũng sẽ không nói với cô.

Diệp Sênh vỗ tay phủi vụn bánh mì dính trên tay: “Vậy em về đây.”

“Từ từ.” Tô Mân Vấn gọi cô.

Diệp Sênh thấy anh đứng lên, nhàn nhã đi về phía sô pha, cầm lấy cuốn sách trên bàn trà rồi đi về phía cô: “Tặng em.” Anh thản nhiên nói.