Diệp Sênh nâng cốc cà phê lên đặt ở bên môi nhưng không uống, lẳng lặng nhìn Tô Mân Vấn đi về phía cô gái. Cô gái nhìn bốn phía xung quanh, khi nhìn thấy Tô Mân Vấn, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười nhu thuận, nhanh chóng bước lên phía trước kéo cánh tay của Tô Mân Vấn, bày ra bộ mặt làm nũng.
Diệp Sênh suy nghĩ một chút, nhướng mày, lại bắt đầu nhàn nhã uống cà phê.
Nhuế Khiêm nhìn thấy cảnh này trên mặt lộ ra sự thất vọng, nhẹ giọng than thở: “Bạn trai của người em thầm yêu không ngờ lại là thần tượng Suyes...”
Diệp Sênh liếc cậu ta một cái, bình tĩnh thong thả nói: “Hai người họ chắc chắn không phải người yêu.”
“A? Chị, làm sao chị biết.” Nhuế Khiêm tò mò hỏi.
Diệp Sênh khoát tay: “Dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ.”
Nhuế Khiêm ngã xuống đất, cậu ta mới không tin vào giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Diệp Sênh nhìn Nhuế Khiêm hỏi: “Người cậu thầm yêu tên là gì?”
Nhuế Khiêm buột miệng: “Tô Duy Nhất.”
“A? Cũng họ Tô.” Trong nháy mắt, Nhuế Khiêm cảm thấy không khí ở Vienna trở nên trong lành, cảnh tượng hai người trước mặt nắm tay nhau cũng không quá chói mắt.
Diệp Sênh tự tin nói: “Họ nhất định là anh em.”
Nhuế Khiêm lại nhét một miếng bánh mì vào miệng: “Chị, chị đi xem tướng mặt cho người ta đi.”
“Cậu là đang chê tôi hay là khen tôi?” Diệp Sênh trợn mắt nhìn cậu ta.
Sau một lúc, Nhuế Khiêm đột nhiên trở nên kích động, hạ giọng nói với Diệp Sênh: “Chị... họ đang đi về phía chúng ta...”
Diệp Sênh quay đầu lại nhìn, quả nhiên, Tô Mân Vấn và cô gái đó đang đi về phía họ.
Diệp Sênh cũng không uống nổi cốc cà phê bên miệng nữa, nhìn hai người đang đi về phía họ.
“Diệp Sênh.” Tô Mân Vấn đi về phía bên trái Diệp Sênh, từ trên cao nhìn xuống gọi cô, giọng điệu hàm súc có từ tính.
Diệp Sênh ngẩng đầu nở nụ cười với anh: “Tô Mân Vấn, thật... thật trùng hợp.”
Tô Duy Nhất nghe Tô Mân Vấn gọi chị gái có vẻ ngoài dịu dàng trước mặt, cô ấy đảo mắt, tự hỏi sao cái tên này nghe quen như vậy, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, cô ấy cười khúc khích, đưa tay ra, ngọt ngào nói : “Xin chào, em tên là Tô Duy Nhất, là em gái của anh ấy.”
Nhuế Khiêm ở bên cạnh giật giật khóe miệng: Mẹ kiếp! Thực sự là em gái!
Diệp Sênh đứng lên, nắm bàn tay nhỏ bé trắng mịn đang chìa về phía mình: “Xin chào.”
Tô Duy Nhất đến gần Diệp Sênh thì thầm vào tai cô: “Chị, em đã từng gặp chị rồi.”
Diệp Sênh sửng sốt, đã từng gặp cô? Ở đâu?
Tô Mân Vấn hắng giọng: “Duy Nhất.”
Tô Duy Nhất quay đầu lè lưỡi với anh.
“Duy Nhất, thật trùng hợp.” Nhuế Khiêm cởi chiếc mũ lưỡi trai xuống, để lộ khuôn mặt điển trai, đứng lên nói với Tô Duy Nhất.
Tô Duy Nhất nhìn cậu: “A... Nhuế Khiêm?”
“Ừm.” Nhuế Khiêm gật đầu.
Thế là bữa sáng cho hai người trở thành bữa sáng cho bốn người.
Một lúc sau, Nhuế Khiêm đưa Tô Duy Nhất đến quảng trường sôi động phía trước, trò chuyện sôi nổi với một nhóm người chơi đàn ghi-ta cổ điển.
Ở nhà hàng ngoài trời, trên bàn chỉ còn lại Tô Mân Vấn và Diệp Sênh.
Tô Mân Vấn chỉ gọi một tách cà phê, thong thả ngồi uống.
Diệp Sênh sợ không còn gì để nói nên sau khi uống xong một cốc mocha, lại gọi một cốc caramel macchiato để gϊếŧ thời gian, bầu không khí giữa hai người thật khó mà diễn tả được.
Diệp Sênh nhìn trộm anh một cái, hàm hồ đặt câu hỏi: “Tại sao lúc ấy anh chuyển trường...”
Tô Mân Vấn nghiêng mặt nhìn cô: “Hả?”
“Không có gì.” Diệp Sênh quay mặt ra chỗ khác không dám nhìn anh.
“Bởi vì ba mẹ phải đi công tác, họ bị điều đến nơi khác, nên anh đành phải đi cùng bọn họ.” Tô Mân Vấn không nhanh không chậm nói.
Diệp Sênh thầm nghĩ: Anh rõ ràng nghe thấy... nhưng lại giả vờ như không nghe thấy... đồ phúc hắc...
“Ồ...” Diệp Sênh cúi đầu, cầm cốc caramel macchiato lên nhấp một ngụm.
Lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, môi trên của cô dính một lớp bọt trắng, cô theo thói quen thè đầu lưỡi ra liếʍ, có lẽ là vẫn chưa sạch nên lúc quay sang nhìn Tô Mân Vấn thì thấy anh đang nhìn cô với ánh mắt cười.
“Làm sao vậy...” Diệp Sênh cắn môi hỏi.
Tô Mân Vấn cúi đầu cười một chút, sau đó lại nhìn về phía Diệp Sênh, anh vươn tay trái, dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm cằm Diệp Sênh, ngón tay có chút mát lạnh chạm vào làn da ấm áp của cô, độ ấm khác biệt khiến trái tim cô căng thẳng.
Tô Mân Vấn đứng dậy, cúi xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, hơi thở của Tô Mân Vấn vẫn còn quanh quẩn ở chóp mũi, đôi môi mỏng lành lạnh của anh khẽ in lên môi Diệp Sênh, còn có cảm giác run rẩy khi đầu lưỡi của anh khẽ liếʍ.
Sau khi mυ'ŧ nhẹ nhàng, Tô Mân Vấn buông Diệp Sênh ra, ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Nụ hôn đầu tiên của Diệp Sênh và Tô Mân Vấn diễn ra sau khi học xong tiết thể dục vào một buổi chiều. Lúc đó hai người được sắp xếp cùng nhau thu dọn đống bóng rổ vương vãi, Tô Mân Vấn xách hai túi lưới bóng rổ trở về phòng thiết bị, còn Diệp Sênh chỉ ôm một túi.
Cô đi theo anh, đắc ý nhìn anh chằm chằm, lúc đó Tô Mân Vấn đã cao hơn cô một cái đầu, mặc dù lúc nhìn có chút mơ hồ, nhưng lúc đó trong lòng cô cảm thấy Tô Mân Vấn rất cao.
Hai người trở về phòng thiết bị, cô thấp giọng hỏi anh có mệt không. Anh đặt túi bóng rổ xuống, quay đầu nhìn cô, phòng thiết bị rất tối, Diệp Sênh không nhìn rõ bộ dáng của anh, chỉ cảm thấy anh càng lúc càng tiến gần cô, cuối cùng đưa tay tháo kính của cô ra, nhanh chóng cúi xuống in lên trên môi cô một nụ hôn. Lúc đó cả cơ thể Diệp Sênh cứng đờ, ngoại trừ mùi hương của Tô Mân Vấn quanh quẩn trong mũi, những cái khác... cái gì cũng không nhớ rõ.
Giờ phút này, Diệp Sênh cảm thấy cơ thể bị đông cứng như ở Nam Cực, hai tay nắm lấy tay vịn của ghế, hai mắt mở to, không dám động đậy. Cả người giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, đừng hỏi cô cảm thấy thế nào khi ngồi trên tàu lượn, cô cho rằng có thể sống sót mà xuống dưới là tốt lắm rồi.
“Anh...” Diệp Sênh khó khăn nói một chữ, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Tô Mân Vấn đưa tay vuốt mái tóc dài hơi rối của Diệp Sênh: “Hừm... đẹp hơn tóc ngắn rất nhiều.”
Diệp Sênh: Bây giờ là lúc để nói về điều này sao... Anh vừa hôn cô! Ở nơi công cộng!
“Hừ...” Diệp Sênh có chút ủy khuất.
“Em có bạn trai chưa?” Tô Mân Vấn chăm chú nhìn cô.