Nhà Văn Của Tôi

Chương 7: Fan boy

Nếu nhường em... thì làm sao có bạn gái...

Nghe anh nói như vậy, Diệp Sênh hận không thể cắn đứt lưỡi mình, có phải cô vừa chạm vào nỗi đau của anh không.

Diệp Sênh quay đầu, vẻ mặt cay đắng nhìn về phía không có ai.

Tô Mân Vấn liếc cô một cái, yên lặng uống nước.

“Ừm…” Diệp Sênh đứng lên, hắng giọng một cái, nhìn vẻ đẹp mềm mại dịu dàng của sông Đa-nuýp nói: “Em phải về rồi, anh từ từ tập thể dục đi.”

Không ngờ Tô Mân Vấn cũng đứng lên: “Anh đi với em.”

Diệp Sênh ra vẻ mỉm cười, đáp ứng: “Được.”

Trong lòng cô rất khổ sở, có rất nhiều đường để vào khách sạn, tại sao lại cứ phải đi cùng với cô!

Cô sợ bản thân không thể kiểm soát được cái miệng của mình!

Sợ mình lại nói sai, trên đường về Diệp Sênh gần như ngậm chặt miệng không nói câu nào.

Sau khi vào thang máy của khách sạn, Diệp Sênh thực sự hy vọng có người nào đó bước vào để họ không phải khó xử như vậy.

Diệp Sênh nâng mắt nhìn con số màu đỏ đang chuyển động trong thang máy, trong lòng lẩm nhẩm: Nhanh… nhanh lên! Nhanh lên!!!

“Đinh…” Thang máy mở ra.

Diệp Sênh trong lòng vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm: “Em tới rồi.” Cô nâng bước đi.

Tô Mân Vấn bỗng nhiên nắm cổ tay cô, thân thể Diệp Sênh cứng đờ chậm rãi quay đầu, lắp bắp: “Sao...thế...?”

Tô Mân Vấn hỏi với giọng điệu bình thản: “Khi nào em về nước?”

Diệp Sênh suy nghĩ một chút: “Ba, bốn, hoặc năm ngày sau.”

Bản thân cô cũng không chắc lắm.

Tất cả chỉ vì cái thằng nhóc kia vẫn còn muốn đi xem buổi biểu diễn nào đó! Nghĩ đến cái này, Diệp Sênh ước gì có thể bay đến chỗ cậu ta đánh một cái.

Tô Mân Vấn gật đầu, sau đó buông cổ tay Diệp Sênh ra.

Diệp Sênh bước ra khỏi thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại, lúc cô quay đầu nhìn lại đôi mắt đó vẫn đang nhìn cô chăm chú.

Vài giây sau, một cánh cửa ngăn cách hai người họ, Diệp Sênh thở dài, quay trở lại phòng của Nhuế Khiêm.

Diệp Sênh mở cửa liền thấy Nhuế Khiêm đang chải cái đầu trắng của mình, cậu nhìn về phía cửa, tùy ý đưa tay lau nước miếng trên khóe miệng, cười với Diệp Sênh: “Chị... bữa sáng đâu...”

Diệp Sênh đi tới, vỗ đầu cậu một cái “Ngoại trừ ăn ra cậu còn biết làm gì khác không?”

Mặt Nhuế Khiêm vẫn còn ngái ngủ cười: “Em còn biết ngủ...”

Diệp Sênh nắm đầu cậu, đem mặt cậu dán lên bức tranh trước mặt: “Vẽ tranh cho tôi!”

Nhuế Khiêm uể oải nói: “Em đói...”

Diệp Sênh đúng là... miệng thì nói những lời khó nghe nhưng bên trong lại dễ mềm lòng, nhìn bộ dạng đáng thương của cậu liền hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Em không muốn ăn đồ ở khách sạn...” Nhuế Khiêm nhìn Diệp Sênh với đôi mắt ngấn lệ.

“Để cậu chết đói luôn đi.”

Cả người Diệp Sênh đều là mồ hôi nên cô đi tắm một chút, thay quần áo, rồi lại túm cổ áo Nhuế Khiêm ném vào phòng tắm bảo cậu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, lát nữa sẽ đưa cậu ra ngoài ăn sáng.

Ban đầu cả người Nhuế Khiêm đều không có tinh thần nhưng khi nghe cô nói sẽ đưa cậu ra ngoài ăn sáng thì cả người sinh khí dồi dào, tâm trạng rất vui vẻ.

Nhuế Khiêm khoác vai Diệp Sênh đi ra khỏi phòng.

Diệp Sênh sớm đã quen với thói cà lơ cà phất, không tâm không phổi nhưng lại luôn bày ra bộ dáng đáng thương của cậu nên cũng đi theo.

Nhưng cô lại sợ người khác cho rằng cô trâu già gặm cỏ non, lại thấy quần áo của Nhuế Khiêm có chút tồi tàn bèn dẫn cậu ra ngoài mua quần áo. Kết quả có một cô bé đi ngang qua nhìn thấy Nhuế Khiêm liền gọi anh, còn thấy cô thì gọi dì, hình như cô nghe thấy được tiếng lòng của mình bị vỡ nát!

Song nghĩ lại thì cũng đúng, khi cô đã cắp sách đi học thì Nhuế Khiêm vẫn còn trong bụng mẹ.

Tuy nhiên lúc cửa thang máy mở ra, vẻ mặt của Diệp Sênh như nhìn thấy tận thế.

Khách sạn này nhỏ vậy sao? Vienan này nhỏ như vậy sao?

Cô lại gặp Tô Mân Vấn một lần nữa.

Không phải anh nói phải ngồi trong phòng cả ngày sao!

Diệp Sênh cảm thấy anh nói như vậy chỉ để dọa cô.

Tô Mân Vấn nhìn thấy Diệp Sênh cũng rất sửng sốt, ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô một lúc.

Sau đó, Diệp Sênh cảm thấy đôi mắt của Tô Mân Vấn đang dần dần chuyển sang bàn tay của Nhuế Khiêm đặt trên vai cô.

Diệp Sênh nhún vai trái, ra hiệu cho Nhuế Khiêm nhanh chóng rút móng lợn ra.

“Làm sao vậy?” Nhuế Khiêm cuối cùng cũng chú ý một chút. Ngoài việc vẽ bản thảo, Nhuế Khiêm rất khó chú ý đến những điều khác đặc biệt là khi gặp phải sự vật và phong cảnh mới mẻ.

Cậu ta thấy Diệp Sênh nhìn chằm chằm vào bên trong thang máy mà không di chuyển, vì thế cậu ta cũng nhìn theo ánh mắt của cô.

Hai người đàn ông đối diện nhau, tầm mắt Tô Mân Vấn chuyển dời đến mặt Nhuế Khiêm, ánh mắt yên tĩnh.

Nhuế Khiêm nhìn chằm chằm vào Tô Mân Vấn trong vài giây, trên khuôn mặt non nớt của cậu ta, lông mày hơi nhíu lại, theo sau đó biểu cảm từ từ thả lỏng, cuối cùng cậu ta chậm rãi há to miệng, thẳng cho đến khi nó biến thành hình chữ “o”.

“A… A… A…” Nhuế Khiêm chỉ vào Tô Mân Vấn hét lên một cách khó tin.

Diệp Sênh nhìn Tô Mân Vấn với vẻ mặt áy náy, trong lòng than thở: Cô biết mọi chuyện sẽ như thế này mà...

Nhuế Khiêm cái khác không nói nhưng cậu ta chắc chắn là một fan boy chính hiệu!

Nhuế Khiêm nhanh chóng vào thang máy, một giây sau liền nắm lấy tay Tô Mân Vấn, không cần nói đến biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Mân Vấn có bao nhiêu tinh tế, Diệp Sênh cảm thấy bản thân như mang một người thiểu năng trí tuệ ra ngoài...

“Chị… chị…” Nhuế Khiêm kích động quay đầu lại nhìn Diệp Sênh, sau đó lập tức lại nhìn vào khuôn mặt của Tô Mân Vấn.

Diệp Sênh cười cứng ngắc, lắp bắp: “Thật… thật ngại quá, em trai em, đầu óc cậu ta có chút vấn đề.”

“Chị, chị nói bậy bạ gì vậy?” Nhuế Khiêm phản bác.

Cậu ta hào hứng nói với hỏi Tô Mân Vấn: “Suyes! Em là fan trung thành của anh! Là độc giả trung thành! Anh là thần tượng của em!”

Tô Mân Vấn nhìn thoáng qua Diệp Sênh, sau đó mỉm cười với Nhuế Khiêm: “Thật sao?”

“Vâng, vâng!” Nhuế Khiêm liều mạng gật đầu.

Diệp Sênh cúi đầu bước vào thang máy, nhìn Nhuế Khiêm vẫn đang nắm tay Tô Mân Vấn, Diệp Sênh nhẹ nhàng nói: “Buông tay ra...”

“A?” Nhuế Khiêm nghe không rõ.

“Tôi nói cậu buông tay ra!” Diệp Sênh nhéo tai Nhuế Khiêm.

“A… a… a... chị… đau...” Nhuế Khiêm hét lên, buông lỏng bàn tay đang nắm Tô Mân Vấn: “Suyes! Em nhìn thấy anh nên hơi kích động… a… đau...”

Thấy Nhuế Khiêm buông tay ra, Diệp Sênh mới thả cậu ra.