Nhà Văn Của Tôi

Chương 6: Anh nhường em thì làm sao có bạn gái

Một đêm đã trôi qua, Diệp Sênh tháo kính ra dụi mắt, cô muốn duy trì độ cận 5, 6 độ để truyền lại cho thế hệ sau, mặc dù ba của thế hệ sau vẫn chưa được tìm thấy.

Cô đứng dậy pha cho mình một tách cà phê rồi ngồi xuống chậm rãi uống.

Trước mặt là Nhuế Khiêm đang nằm sấp ngủ, nước dãi chảy khắp bàn.

Diệp Sênh tức đến thở không thông, cô muốn vỗ đầu cậu ta hai cái, nhưng giơ tay đáp xuống lại biến thành một cái vuốt ve dịu dàng, cô đi về phòng, lấy chăn đắp cho cậu ta. Cô nhìn ra bên ngoài, mặt trời vừa mọc, ra ngoài đi dạo cũng tốt.

Thế là cô cầm thẻ phòng, tiền lẻ và điện thoại di động đi ra ngoài.

Cửa thang máy vừa mở ra, người đứng bên trong khiến Diệp Sênh ngạc nhiên đứng yên một chỗ.

Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Tô Mân Vấn vội vàng vươn tay nhấn nút mở cửa, bình tĩnh nói: “Mau vào đi.”

Diệp Sênh vội vàng gật đầu: “Ừm.”

Diệp Sênh chỉ muốn nói, tổng số lần họ gặp nhau trong mười năm qua còn không bằng số lần họ gặp nhau trong hai ngày này.

Tính ra đã mười năm rồi họ không gặp nhau.

Diệp Sênh nghiêng đầu, nhìn quần áo của Tô Mân Vấn hỏi: “Đi tập thể dục à?”

Tô Mân Vấn gật đầu: “Ừm, nếu bây giờ không đi ra ngoài, nói không chừng sau này một ngày cũng không thể ra ngoài.”

Diệp Sênh nhớ lại tình huống trên máy bay, nói đùa: “Anh định ngồi chết trước máy tính à?”

Tô Mân Vấn nghe vậy cười nhạt: “Đúng vậy.”

Diệp Sênh rút tay từ trong túi ra, chọc vào eo Tô Mân Vấn, khóe mắt mang theo ý cười hỏi: “Có phải anh bị thoát vị đĩa đệm không?”

Một lúc sau, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng nên vội rút tay về.

Động tác vươn tay ra chọc vào eo anh quá tự nhiên.

Tô Mân Vấn hơi nghiêng người sang một bên, mặc dù Diệp Sênh không ngẩng đầu, nhưng cô cũng biết anh đang nhìn mình.

Phật Tổ Như Lai, Quan Âm Bồ Tát, Chúa Giê-su của tôi... khi nào tật xấu này của cô mới sửa được đây...

“Đinh…” Tiếng thang máy vang lên, Diệp Sênh bước nhanh ra ngoài, tốc độ nhanh như được luân hồi.

Người phía sau không nhanh không chậm đi theo cô, nếu cô đi hai bước thì người ta chỉ cần bước một bước là có thể đuổi kịp cô, lần đầu tiên cô cảm thấy chân mình thật ngắn...

“Diệp Sênh.” Anh ở sau lưng cô gọi.

Diệp Sênh dừng bước, chậm rãi quay đầu lại: “Hả?”

“Cùng chạy bộ không?” Tô Mân Vấn hỏi.

Diệp Sênh muốn nói không, nhưng cuối cùng vẫn vô tư đi theo sau anh, bắt đầu chạy bộ buổi sáng, cái việc mà cô đã không làm trong nhiều năm.

Tô Mân Vấn cố ý chạy chậm lại đợi cô, sợ cô theo không kịp. Vũ trụ bên trong Diệp Sênh như muốn bùng nổ, làm sao có thể bị người khác coi thường, cuối cùng dồn sức chạy một mạch, tốc độ như có thể bắt kịp với cuộc thi chạy 50 mét ở trường cấp ba.

Động cơ điện nhỏ sẽ có lúc hết điện, sau khi chạy một lúc, Diệp Sênh cảm thấy mình như muốn thăng hoa, muốn được siêu thoát, bây giờ ai nói chuyện với cô, cô liền chết luôn, mệt chết mất.

“Diệp Sênh, nghỉ ngơi một chút.” Tô Mân Vấn ở phía sau cô hơi thở dốc nói.

Diệp Sênh thấy anh cũng không thở hổn hển một chút nào, nhìn lại chính mình thở hổn hển như bị suyễn, thật bất hạnh mà...

Diệp Sênh ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài bên dòng sông Đa-nuýp xanh biếc, cô cảm thấy mình thật vô dụng.

Lúc Tô Mân Vấn trở lại, trong tay còn có thêm hai chai nước, anh vặn nắp một chai đưa cho Diệp Sênh, cô nhận lấy: “Cảm ơn, bây giờ ngay cả sức vặn nắp bình nước em cũng không có.”

Tô Mân Vấn cười: “Sao lại chạy nhanh như vậy?”

Diệp Sênh trừng mắt nhìn anh: “Em không muốn thua anh.”

Tô Mân Vấn: “Thực lực giữa chúng ta chênh lệch quá lớn, thua anh cũng là chuyện bình thường.”

Điều này vô tình khiến Diệp Sênh nhớ đến trường cấp ba. Tình yêu giữa cô và Tô Mân Vấn là kết quả của một cuộc thi giữa hai học sinh đứng đầu khối và cuối cùng cô đã thua.

Nếu ai đó hỏi cô, muốn làm gì nhất khi trở lại trường cấp ba, cô chắc chắn sẽ trả lời không chút do dự, đó là đứng đầu một kỳ thi nào đó.

Nếu hỏi cô tại sao, cô sẽ trả lời: Bởi vì cô là “lão nhị vạn năm” chưa bao giờ vượt qua Tô Mân Vấn.

Cô nghĩ dù chỉ là một lần, cô cũng muốn thắng anh.

Vào thời điểm đó, để tạo động lực cho bản thân, Diệp Sênh đã yêu cầu Tô Mân Vấn thách đấu với mình.

Cô lén đưa cho Tô Mân Vấn một mảnh giấy, nói rằng nếu lần này cô không vượt qua anh trong kỳ thi giữa kỳ, cô sẽ làm bạn gái của anh.

Diệp Sênh nghĩ lại, khi đó bản thân cũng quá tự tin rồi, mặc dù bản thân cô lớn lên không xấu, nhưng có rất nhiều người đẹp ở khắp mọi nơi, cũng không biết cô lấy đâu ra sự tự tin để viết những lời như vậy.

Có lẽ đó là năng lượng của tuổi trẻ.

Tuy nhiên sau kỳ thi giữa kỳ, cô vẫn thua. Cô cho rằng Tô Mân Vấn có lẽ đã quên chuyện này, cho nên không nhắc lại nữa.

Kết quả là sau buổi học thứ sáu, Tô Mân Vấn đã chặn cô lại, lấy ra mảnh giấy nhỏ mà cô đã viết, yêu cầu cô thực hiện lời hứa của mình.

Lúc ấy lòng cô đầy ân hận nhưng tuổi trẻ hăng hái, đã nói là làm, cô thẳng thắn đồng ý.

Thế là hai người bắt đầu nói chuyện yêu đương.

Diệp Sênh ngồi ở trên ghế dài bỗng nhiên cười lên tiếng: “Phốc haha…”

Vẻ mặt Tô Mân Vấn khó hiểu hỏi: “Sao đột nhiên lại cười?”

Diệp Sênh mím môi nhìn anh, dùng khuỷu tay đυ.ng vào cánh tay của anh, hỏi: “Hồi cấp ba, sao anh không nhường em?”

Tô Mân Vấn tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt hòa hoãn, thản nhiên nói: “Anh nhường em thì làm sao có bạn gái.”