Người Ăn Cơm Ngụy Tấn

Chương 18: Trấn an

Vương Tứ Nương cùng Vương Huyền đưa Triệu Tam nương về Triệu Gia, còn huynh muội hai người thì đứng ở trước cửa nhà người ta cùng nhau thở dài.

Vương Huyền quay đầu nhìn muội muội, "Ta là thở dài vì Thượng Thái Bá, còn muội?"

Vương Tứ Nương, "Muội thở dài vì huynh, một miếng ngọc đẹp như thế, huynh còn cầm không chắc."

Vương Huyền liền gõ đầu nàng một cái, "Muội mới mười bốn tuổi, sao cứ quan tâm mấy chuyện không đâu thế?"

Vương Huyền nhíu mày, "Mười bốn, đúng là nên làm mai làm mối rồi.”

Vương Tứ Nương vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn, đang muốn tức giận, Vương Huyền đã trầm mặt nói: "Chuyện hôn sự của muội phải định ra càng sớm càng tốt, ngày mai ta còn có buổi thanh đàm [1], muội có đi theo ta không?”

[1] nghĩa là bàn suông. Thanh đàm là trào lưu của giới nho sĩ, thịnh hành vào đời Ngụy Tấn, chủ trương không nhắc thế tục, không hỏi dân sanh, chủ yếu lập luận Lão, Trang, nói về những chuyện huyền bí, thường bàn đến 3 bộ sách Chu Dịch, Lão tử, Trang tử, gọi là “tam huyền”.

Vương Tứ Nương đè nén cơn tức giận, trầm mặc.

Thông tuệ như nàng đương nhiên hiểu được ý huynh trưởng, Vương Huyền nói: "Thừa dịp phụ thân còn chưa nghĩ đến hôn sự của muội, chúng ta định ra trước, cũng có thể trở thành một đoạn giai thoại."

"Phụ thân sẽ đồng ý sao?"

Vương Huyền kéo nàng đi, "Trưởng huynh như phụ cha, ta đồng ý là được, phụ thân là danh sĩ, lời đã nói ra, ông sẽ không nuốt lời."

Chỉ cần tìm người gia thế không phải quá kém là được.

Triệu Hàm Chương về đến Thanh Di các, còn chưa kịp ngồi xuống uống một ngụm trà, Vương thị đã khóc tìm tới, "Tam Nương, tổ phụ con dâng tấu xin lập thế tử rồi."

Triệu Hàm Chương nhìn thoáng qua Thanh cô trước, thấy bà gật gật đầu, lúc này mới buông chén trà xuống nói: "Con biết.”

Vương thị kéo nàng khóc ròng nói: "Nhị lang chẳng được tích sự gì, ta vốn muốn đi tìm tổ phụ con khóc lóc kể lể, nhưng Thanh cô nói con ở trước mặt tổ phụ có trọng lượng hơn, Tam Nương, tranh thủ trời còn chưa có tối, con nhanh đi cầu xin tổ phụ con, bảo ông ấy mau mau thu hồi sổ con lại."

"A nương, sổ con đã trình lên làm sao có thể lấy lại được?" Nàng nhìn lướt qua trong phòng một cái, phất tay bảo mọi người lui ra, ngay cả Thanh cô cùng Thính Hà cũng không lưu lại, "Mẫu thân, tổ phụ để lại đồ cho chúng ta.”

"Thứ gì tốt hơn tước vị hả?"

Triệu Hàm Chương: "Ngay cả hoàng đế ở trên còn bị đổi, kinh thành này cũng đổi chủ thường xuyên, vậy thì cái tước vị hư danh ấy làm được cái gì?”

Vương thị đang lau nước mắt liền dừng lại.

Triệu Hàm Chương hạ giọng nói: "Tổ phụ cho chúng ta đều là đồ có lợi."

Vương thị liền bỏ khăn xuống, mong đợi nhìn nàng, "Thứ gì?”

Triệu Hàm Chương ý vị thâm trường nói: " A nương, con và Nhị lang mới là cháu ruột của tổ phụ, người nói thứ kia sẽ ít sao?”

"Vàng bạc châu báu, cửa hàng điền sản ruộng đất, thứ nên có đều sẽ có."

Vương thị cân nhắc, "Nhưng chúng ta có thể giữ nổi những thứ này không?”

Ngài cũng biết nghĩ đến vấn đề này à?

Triệu Hàm Chương nói: "Có một biện pháp, con sẽ đính hôn, rồi đưa những thứ này vào danh sách của hồi môn, mời người làm công chứng, vậy thì không ai có thể cướp đi rồi."

Nàng nói: "Sau này chờ đệ đệ con lớn lên một chút, con sẽ chia cho nó một nửa."

Mắt Vương thị sáng rực, "Biện pháp này hay đó, nhưng bây giờ tìm đâu ra một mối hôn sự phù hợp đây? Cũng không thể vì tài sản mà tùy tiện hứa hôn cho con được?”

Vương thị không đồng ý, xuất giá tương đương với lần đầu thai thứ hai của nữ nhân, nữ nhi của bà lần đầu tiên đầu thai không tốt, nhưng gả thì nhất định phải chọn người cho thật tốt.

Bà như có điều suy nghĩ, "Lúc trước không phải tổ phụ con tìm cho con một mối hôn sự sao? Không biết là lang quân nhà ai..."

Tuy rằng có chút bất mãn đối với việc cha chồng truyền tước vị cho Nhị phòng, nhưng bà vẫn rất tin tưởng ông sẽ tìm cho Tam Nương một mối hôn sự đáng tin cậy.

Triệu Hàm Chương nói: "Con biết, là trưởng tôn của Phó Trung thư."

Vương thị mừng rỡ, "Là Phó gia? Chính là đích trưởng tử của Hoằng Nông công chúa?"

Triệu Hàm Chương gật đầu.

Vương thị liền kích động đứng dậy, quay hai vòng tại chỗ rồi nói: "Mối hôn sự này tốt, Phó gia vừa là hoàng thân quốc thích, lại có danh vọng, kết thân với bọn họ, Nhị phòng nhất định không giám bạc đãi chúng ta, chờ con xuất giá còn có thể mang theo ta và Nhị lang.”

Triệu Hàm Chương chỉ muốn tạm thời thời trói buộc nàng và giáo sư Phó lại với nhau, miễn cho Triệu Trường Dư bên này định tìm mối hôn sự khác cho nàng, giáo sư Phó bên kia tương lai cũng không tự do.

Muốn nghĩ cách quay về, thì cần phải lui tới bàn bạc lên kế hoạch, có tầng quan hệ phu thê chưa cưới này cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

"Cho nên a nương, chuyện tước vị chúng ta nhường một bước, chúng ta giục tổ phụ mau định ra mối hôn sự này, thà đòi thêm chút gia sản, còn không tốt hơn việc cố sống chết để giữ lấy tước vị sao?"

Triệu Hàm Chương nói: "Thời gặp loạn thế, gia chủ không phải dễ làm như vậy đâu, ngài cảm thấy Nhị lang có thể làm tốt chức vị gia chủ và tộc trưởng sao?"

Vương thị cũng có chút xấu hổ, Triệu Nhị lang ngay cả mấy chữ cũng không biết, làm sao có thể làm tộc trưởng chứ?

Người trong tộc cũng sẽ không đồng ý.

Cuối cùng Vương thị thở dài một hơi: "Ta biết rồi."

Triệu Hàm Chương thấy đã trấn an được bà, mỉm cười, kéo tay bà nói: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai sẽ hạ chỉ, đến lúc đó chúng ta vui vẻ đi chúc mừng Nhị phòng, cho bọn họ đủ thể diện, sau này cũng dễ chia tài sản."

Vương thị miễn cưỡng đồng ý, "Vậy bọn họ lừa gạt Nhị lang ra khỏi thành, chuyện hại con ngã ngựa cứ như vậy thôi sao?”

Triệu Hàm Chương ý vị thâm trường nói: "Tương lai còn dài, thời gian còn nhiều."

Vương thị cũng không ôm hy vọng, Nhị lang vô dụng, bà cũng không muốn nữ nhi vẫn luôn nhớ đến mối thù này, có đôi khi bà chính là lanh mồm lanh miệng, nhiều lúc chưa nghĩ đã nói, cũng chỉ muốn phát tiết bất mãn trong lòng mà thôi.

Nhưng sâu trong thâm tâm, bà biết, trừ phi Triệu Nhị lang có một ngày thông suốt, bằng không cả đời này, đại phòng đều không ép được nhị phòng, hiển nhiên công đạo lần này cũng không lấy lại được.

Hiện tại cha chồng vẫn còn, mà còn không đòi được công đạo, chứ đừng nói chi là sau này.

Vương thị chần chờ một chút, cũng sợ Triệu Tam để tâm vào chuyện vụn vặt, cuối cùng vẫn nói: "Bỏ đi, chúng ta không chấp nhặt với bọn họ."

Triệu Hàm Chương cười cười với bà, "Con biết, a nương người yên tâm.”

Nàng lướt nhìn ra ngoài nói: "Thời gian không còn sớm, cho người dọn cơm đi, sau khi ăn xong trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta ăn mặc kỹ lưỡng, vui vẻ qua đó xem Nhị phòng tiếp chỉ."

Vương thị không quá tình nguyện đồng ý, nhưng ngày hôm sau vẫn thay một bộ xiêm y xinh đẹp đoan trang, còn cố ý đi ăn diện cho nữ nhi một chút.

Về phần Nhị lang, hắn tùy tiện mặc đại một bộ quần áo là được.

Vương thị mới sáng sớm đã ngồi ở nhà chính trong viện mình, bà cho người nhìn chằm chằm nhị môn, chính là muốn làm người đầu tiên kiêu ngạo xuất hiện trước mặt sứ giả, ai biết còn chưa đợi được sứ giả đến thì người Phó gia đã đến trước.

Nha hoàn chạy vào bẩm báo: "Phó Trung Thư dẫn theo Phó Đại lang quân, còn mang theo rất nhiều lễ vật đến bái kiến lang chủ.”

Vương thị lập tức đứng dậy, kích động hỏi: "Người đâu? Được mời đi nơi nào rồi?"

"Bởi vì Nhị lão thái gia cũng ở đó, nên được mời đến tiền sảnh rồi ạ."

Vương thị vừa nghe Nhị lão thái gia cũng ở đó, lập tức trở nên lo lắng: "Ông ta sẽ không gây rối đấy chứ?"

Trước đây chỉ có một vài lời đồn thổi, mà bọn họ đã ra tay hại người, bây giờ người ta tới nhà, ông ta còn không ngăn cản mối hôn sự này sao?

Vương thị không nghĩ nổi nữa, liền cất bước đi ra ngoài, Thanh cô sợ bà lỗ mãng làm hỏng chuyện, vội vàng kéo bà lại nói: "Nương tử, gọi Tam Nương đi cùng đi.”

"Tam nương là nữ lang, bàn chuyện cưới xin sao có thể để nàng đi?”

"Nhưng tam nương chúng ta không phải là nữ lang bình thường mà, nếu lang chủ muốn chia gia sản cho nàng làm của hồi môn, hiển nhiên là đã phó thác ngài và Nhị lang cho Tam nương, vậy tương lai cái nhà này, cho dù là Nhị phòng, ít nhất Đại phòng chúng ta là do Tam nương làm chủ, hôn sự của nàng, nàng tự nhiên chen mồm vào được, lang chủ khẳng định cũng muốn hỏi.”

Vương thị nắm chặt tay, "Nhưng bây giờ chân nàng còn bị thương, sao có thể đi gặp khách?”

Lỡ như người Phó gia nhìn thấy ghét bỏ thì làm sao bây giờ?