Người Ăn Cơm Ngụy Tấn

Chương 9: Hai con đường


Đó là không có khả năng, cho dù Triệu Trường Dư có thể "ích kỷ" đến trình độ này, ông cũng không có khả năng đẩy Triệu Hàm Chương đến đầu sóng ngọn gió.

Triệu Trường Dư mang theo ba người vào thư phòng, Thành bá canh giữ ở trong viện.

Triệu Hàm Chương bởi vì vết thương ở chân nên chỉ có thể ngồi trên băng ghế người Hồ, mà ba người Triệu Trường Thông thì ngồi xếp bằng trên ghế.

Triệu Trường Dư ngồi ở chủ vị nhìn cháu gái ngồi trên băng ghế người Hồ đối diện, nói: "Ta đã quyết định, ngày mai sẽ dâng thư xin lập thế tử, tân hoàng lên ngôi, chính là lúc gia phong công thần, tấu chương của ta hẳn là rất nhanh có thể phê duyệt xuống.”

Ông chỉ tay xuống bàn nói: "Vốn, sau khi xin lập Thế tử, ta nên mang đại bá phụ con ở bên người dạy dỗ, chậm rãi giao thế lực gia tộc cho y, nhưng mà..."

Triệu Trường Dư ngẩng đầu nhìn chằm chằm Triệu Hàm Chương nói: "Thúc tổ phụ con vẫn còn ở đây.”

Triệu Hàm Chương trong lòng khẽ động, nhớ tới trong lịch sử ghi chép lẻ tẻ đối với Triệu Trọng Dư, "Ngài là muốn để cho phụ tử bọn họ đánh nhau, đại phòng chúng ta ngư ông đắc lợi?”

"..." Triệu Trường Dư nhanh chóng nhìn lướt qua Cấp Uyên ngồi ở một bên, quát: "Nói lung tung cái gì đó, sau khi ta đi, đại kế gia tộc toàn bộ rơi vào trên người thúc tổ phụ cùng đại bá phụ con, con không nói đi theo bên cạnh hiệp trợ bọn họ, thế nhưng còn ngóng trông bọn họ không tốt?”

Triệu Hàm Chương lập tức cúi đầu nhận sai, "Dạ, đều là lỗi của Tam Nương, về sau con không dám như vậy nữa.”

Nói rõ như vậy rồi mà.

Triệu Trường Dư lúc này mới thoáng hài lòng, tiếp tục nói: "Con người quý giá, không nhiều, ta lưu lại cho con và Nhị Lang một ít nhân thủ, tương lai ta không còn ở đây, con và Nhị Lang đỡ quan tài hồi hương.”

Ông cũng không kiêng dè Cấp Uyên cùng Triệu Câu, trực tiếp nói với Triệu Hàm Chương: "Ta cho con hai con đường, một là đính hôn trước, chờ sau này ra hiếu rồi mới lập gia đình, Tử Uyên bọn họ sẽ giúp con, nhà chúng ta ở Nhữ Nam có một ổ bảo [1], hiện tại do một phòng Ngũ thúc công của con đang kinh doanh, nhưng đại phòng chúng ta mới là nhánh chính, có Nhị Lang ở đây, con chỉ cần về quê liền có cơ hội.”

[1] Còn được gọi là ổ bích, là một tòa nhà có tính phòng thủ dân gian, có nguồn gốc từ thời kỳ Hán Võ Đế.

Lời nói không cần phải nói quá thấu đáo, Triệu Trường Dư đây là bảo nàng giữ Triệu nhị lang để ra lệnh cho ổ bảo Triệu thị.

Triệu Hàm Chương cảm thấy con đường này không tệ, khẽ gật đầu, nhưng đính hôn...

Nàng cảm thấy không cần thiết.

"Điều thứ hai, năm nay liền đính hôn thành thân, con mang theo đám Tử Uyên bọn họ, tương lai mẫu thân cùng đệ đệ con dựa vào con mà sống.”

Triệu Hàm Chương: "Tổ phụ cam nguyện giao thế lực lớn như Triệu thị cho thông gia?”

Triệu Trường Dư nhìn chằm chằm nàng nói: "Ta là giao cho con."

Tam Nương nếu không nói những lời kia, không làm những chuyện này, ông vốn sẽ không phân thế lực ra cho nàng.

Nhưng nếu nàng đã có kiến thức này, vậy nhà chồng nàng sẽ không thể kiểm soát được nàng, thế lực trong tay nàng có thể trở thành trợ lực của nhà chồng nàng, đồng dạng, thế lực nhà chồng nàng cũng sẽ là trợ lực của nàng, bảo hộ nàng cùng mẹ con đại phòng.

Triệu Hàm Chương trong lòng kích động, "Tổ phụ tin con, con nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của tổ phụ, con sẽ bảo vệ tốt mẫu thân cùng đệ đệ, cũng sẽ bảo vệ tốt cho mình, con chọn con đường đầu tiên.”

Triệu Hàm Chương tò mò hỏi: "Ngài nói với con là nhà ai đi? Sao nhị phòng lại sốt ruột xuống tay như vậy?”

"Đừng nói bậy, chuyện không có chứng cớ thì cái gì cũng không được nói. Triệu Trường Dư nói với nàng: "Ta nhìn trúng Phó Trường Dung, là trưởng tôn của Phó Tử Trang.”

Triệu Hàm Chương cố gắng hết sức để tìm kiếm Phó Tử Trang trong đầu, phát hiện tìm kiếm thất bại, liền vẻ mặt mờ mịt nhìn Triệu Trường Dư.

Cấp Uyên ở một bên liền cười nói: "Phó công tên Chi, tự Tử Trang, vừa mới được tấn phong Trung thư giám, Hữu Phó Xạ, Tả Quang Lộc Đại Phu cùng Tư Đồ, trưởng tử của ông ấy là Phó Tuyên cưới Hoằng Nông công chúa, Phó Trường Dung là con trai của Hoằng Nông công chúa, tài danh hiếm có, lớn hơn Tam Nương hai tuổi, tuổi tác thích hợp, tài mạo phù hợp, gia thế cũng thích hợp.”

Bỏ tuổi tác và tài năng sang một bên, nhìn từ phía trước thì gia cảnh quả thực rất phù hợp, nhưng nhìn từ phía sau thì không thích hợp.

Tổ phụ của hai người đều làm Trung Thư Giám, nhưng tổ phụ người ta là đang tại ngũ, tổ phụ nàng là xuất ngũ, cha mẹ người ta song toàn, nàng bên này là cô nhi quả mẫu có được không?

Triệu Hàm Chương rất hoài nghi, "Phó công... Ông ấy có đồng ý không?”

Triệu Trường Dư liếc nàng một cái nói: "Vì sao không đồng ý? Tam Nương con ôn nhu hiền lương, tài mạo song toàn, Phó gia ông ta cầu còn không được.”

Triệu Hàm Chương chột dạ, tài mạo song toàn nàng cũng không phủ nhận, nhưng ôn nhu hiền lương này... Không nói nàng, cho dù là nguyên thân, nàng cũng không có phẩm chất này đâu nha.

Nàng không cảm thấy Triệu Trường Dư sẽ không biết tiểu cô nương một mực âm thầm xoa nắn nhị phòng.

Triệu Trường Dư mặt không đổi sắc nói: "Việc này con không cần sầu lo, con là nữ lang, phải rụt rè kiêu ngạo một chút, đầu mặc dù là ta mở đề, nhưng hiện tại Phó gia ông ta đang cầu con.”

Triệu Hàm Chương khó hiểu, "Vì sao?”

Triệu Trường Dư liếc nàng một cái, nhíu mày, "Còn có thể vì sao, tự nhiên là bởi vì con tốt rồi.”

Triệu Hàm Chương dừng một hồi lâu, phát hiện Triệu Trường Dư đang rất nghiêm túc, nhất thời nói không nên lời, nàng thừa nhận nàng rất ưu tú, nguyên thân cũng rất ưu tú, nhưng thời đại này thật sự thừa nhận các nàng ưu tú như vậy sao?

Nghĩ đến đối phương họ Phó, trong lòng Triệu Hàm Chương khẽ động, "Tổ phụ, vị Phó lang quân này gần đây có khỏe không?”

Triệu Trường Dư nhìn nàng, "Vì sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ là hắn ở bên ngoài có sở thích bất lương gì để cho con biết?”

Triệu Trường Dư kinh ngạc, "Tai mắt con bây giờ linh thông như vậy, ngay cả tin tức trường An cũng biết được?”

Triệu Hàm Chương: "... Hắn ở Trường An, không ở Lạc Dương?”

Triệu Trường Dư nhíu mày, nhìn chằm chằm vết thương trên đầu nàng, "Chuyện kinh thành biến đổi, hắn vẫn theo cha mẹ bị nhốt ở Trường An, con ... Con không nhớ sao? Bị mất trí nhớ thiệt sao?”

"À," Triệu Hàm Chương hiện tại lại không thể thừa nhận mình mất trí nhớ, dù sao hai cánh tay phải quan trọng ở đây, nếu để cho phụ tá tâm phúc biết đầu nàng có vấn đề, đó không phải là đả kích lòng tin của bọn họ sao?

Cho nên nàng cười nói: "Giả, chỉ là con không nhớ rõ chuyện của Phó gia, chuyện nhà hắn rất lớn sao?”

Triệu Trường Dư lập tức bị thuyết phục, đúng thật là không lớn, trong thời gian hai năm qua, Đại Tấn đã chết ba vương gia, Hoàng đế bị cướp hai lần, năm ngoái thậm chí trực tiếp bị người độc chết trong hoàng cung, mỗi một chuyện đều lớn hơn Phó gia bị vây ở Trường An, cháu gái tuổi còn nhỏ, nhận được tin tức không đầy đủ cũng là bình thường.

Triệu Trường Dư tự mình thuyết phục chính mình, khẽ gật đầu nói: "Thế nhưng tân hoàng lên ngôi, Trường An hơi khốn khổ một chút, tuy rằng từ Trường An đến Lạc Dương vẫn là gian nguy vạn phần, nhưng với năng lực của Phó gia, trở về hẳn là không khó, qua hai tháng nữa con hẳn là có thể gặp được người.”

Triệu Hàm Chương hơi thất vọng, xem ra vị Phó Trường Dung này không phải giáo sư Phó rồi.

Theo thời gian xuất hiện và biến mất của nàng vào thời điểm đó, nơi giáo sư Phó xuất hiện là có một người bị thương, nói không chừng giống như tiểu cô nương sắp chết, hoặc là đã tử vong, giáo sư Phó mới thoáng cái đã biến mất ở trước mắt nàng.

Không biết hắn rốt cuộc đã biến thành ai.

Nội tâm Triệu Hàm Chương rục rịch, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi thăm ba người, "Tổ phụ, không biết gần đây kinh thành có cái gì mới không, ví dụ như người mất trí nhớ hoặc là bị trọng thương như con.”

Triệu Trường Dư: "Không nói bị thương, trong kinh thành mỗi ngày người chết đều không ít, con muốn hỏi ai?”