Người Ăn Cơm Ngụy Tấn

Chương 1: Hồn còn người mất

Triệu Hàm Chương nghe tiếng bước chân bên trái đi theo đến cửa thang máy, đối phương rất thân mật, còn cố ý nói cho cô biết một tiếng, "Cô Triệu, chúng ta chờ một chút, thang máy hiện tại mới từ lầu 32 xuống.”

Mặc dù có chút lãnh đạm, nhưng rất êm tai, thật đáng tiếc, bọn họ cùng trường, con thỏ không nên ăn cỏ gần hang.

Sớm đã nghe những sinh viên đến thư viện mượn sách bàn tán, giáo sư Phó ở khoa Toán rất đẹp trai, chỉ là bọn họ ít khi gặp nhau, sớm biết đối tượng mà giáo sư Phương giới thiệu là giáo sư cùng trường, cô sẽ không tới.

Dù sao danh tiếng của cô ở trường ... có một chút đặc biệt.

Lúc này có chút lúng túng.

Triệu Hàm Chương vừa nghĩ, vừa hơi nghiêng đầu cười cười với anh, "Được.”

Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy bên cạnh có người đang nhỏ giọng bàn luận: "Đẹp trai quá đi."

"Nữ cũng xinh nha, rất xứng đôi.”

"Nhưng nữ sinh thì lạ lắm, mắt cô ấy có phải có vấn đề hay không?”

"Hình như là có đó.”

Sắc mặt Triệu Hàm Chương không thay đổi, trên mặt vẫn mang theo ý cười, chỉ là đôi mắt cụp xuống, cô chú ý thấy anh nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay cô, Triệu Hàm Chương nghi hoặc nghiêng đầu, liền nghe anh nói: "Cô Triệu, thang máy đã tới.”

Triệu Hàm Chương cười cười với anh, nghe tiếng bước chân của anh rồi cùng anh đi vào thang máy.

Lần này người vây xem xác định, mắt của cô chính là có vấn đề.

Triệu Hàm Chương nghe được chỉ có hai người bọn họ đi vào thang máy, hơi nghiêng đầu.

Dường như nhìn ra nghi hoặc của cô, Phó Đình Hàm giải thích: "Tôi nghe nói tối nay sẽ có hiện tượng thiên thể bảy sao, bọn họ đều lên đài quan sát, chỉ có chúng ta đi xuống.”

Triệu Hàm Chương cười nói: "Giáo sư Phó cũng có thể đi xem, không cần tiễn tôi, tôi có thể tự mình trở về.”

Cô không ngần ngại chỉ vào mắt mình và nói: "Mặc dù tôi không thể nhìn thấy, nhưng việc đi lại của tôi không bị ảnh hưởng."

Phó Đình Hàm nhìn thoáng qua ánh mắt của cô, nói: "Tôi không có hứng thú quá lớn đối với thiên văn, hơn nữa chúng ta thuận đường.”

Cũng đúng, cả hai đều sống trong trường, đúng là thuận đường.

Trong thang máy trống chỉ có hai người bọn họ, Phó Đình Hàm vừa im lặng, toàn bộ thế giới của Triệu Hàm Chương đều là màu đen.

Cô thật sự rất trầm tĩnh, nhưng cô lại không thích cảm giác không có ánh sáng, cho nên không có gì để nói, "Không nghĩ tới người giáo sư Phương giới thiệu lại là giáo sư Phó.”

Triệu Hàm Chương nghe được anh ta lãnh đạm "Ừ" một tiếng sau đó nói: "Tôi cũng không nghĩ tới người sư mẫu nói là cô Triệu, lúc tới đây hẳn là tới đón cô Triệu.”

Lời này thú vị, Triệu Hàm Chương nhướng mày, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe được cái gì, lông mày nhíu lại.

Phó Đình Hàm lưu ý đến, hỏi: "Làm sao vậy?”

Vừa dứt lời, thang máy đột nhiên rơi xuống, Phó Đình Hàm theo bản năng đi đỡ Triệu Hàm Chương, Triệu Hàm Chương thì theo bản năng vặn cánh tay đang duỗi ra, nhấc chân muốn đá thì phản ứng lại, vội vàng đổi thành gãi, liên tục xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi phản ứng có chút quá khích..."

Nhưng thang máy đột nhiên rơi xuống, cô đứng không vững, còn chưa dứt lời đã ngã về phía anh, trực tiếp đè lên người anh.

Hai người ôm nhau ngã xuống.

Xong rồi, ấn tượng của giáo sư Phó đối với cô càng không tốt.

Phó Đình Hàm nhìn thấy được, bất chấp cánh tay đau, ôm cô cố gắng ổn định thân thể nửa ngồi xổm tựa vào vách thang máy...

Thang máy đột nhiên rơi xuống thì dừng lại, nhưng bọn họ cảm giác toa thang máy vẫn đang không ngừng rung lắc, Triệu Hàm Chương còn nghe được tiếng hỗn loạn cùng ồn ào bên ngoài, cô nhạy bén bắt được một ít âm thanh, nhíu mày nói: "Hình như là động đất.”

Phó Đình Hàm xuyên qua thang máy nhìn ra ngoài, đây là thang máy ngắm cảnh, có thể nhìn thấy bên ngoài, chỉ thấy sắc mặt anh khẽ biến, ôm chặt lấy cô, đưa tay ấn chuông, tay mới chạm vào nút màu đỏ, thang máy liền cấp tốc rơi xuống, Triệu Hàm Chương cảm giác cả người đều bay lên, có người ôm cô thật chặt, bảo vệ cô, sau đó là một tiếng nổ lớn, trước mắt dường như có một tia sáng hiện lên...

Cô cảm thấy không thể tin được, làm thế nào cô có thể nhìn thấy ánh sáng?

Cô bị mù đã 14 năm.

Sau đó là cơn đau đớn dữ dội, không đợi cô tự hỏi có phải mình đã chết hay không, Phó Đình Hàm có phải cũng đã chết hay không, cô liền cảm giác được ánh sáng màu trắng đang chen chúc vào trong mắt cô.

Triệu Hàm Chương run mí mắt, thận trọng mở mắt ra ...

Cô đang ở trong thang máy... Phim trường cổ xưa?

Triệu Hàm Chương ngạc nhiên nhìn tường thành cao lớn dựng thẳng trước mắt, không ngừng có người chạy qua bên cạnh cô, đều mặc trang phục cổ đại, trên mặt đều là hoảng sợ, ánh mắt dời sang trái, liền nhìn thấy ba bốn hàng binh lính cầm trường mâu chạy tới cửa thành, trực tiếp muốn chạy ra ngoài.

Người quần áo lam lũ liều mạng chen chúc vào trong, các binh sĩ không nương tay chút nào, họ dùng trường mâu trực tiếp đâm mọi người ra ngoài.

Ánh mắt Triệu Hàm Chương co rụt lại, tay hơi run rẩy, nhìn máu tươi chảy ròng ròng, có người trợn to mắt ngã xuống, cô muốn lừa gạt mình nói đây là đang quay phim cũng không thể.

Binh lính đẩy đám người kia ra, cửa thành chậm rãi đóng lại trước mắt, không ngừng có binh lính tiếp viện chạy tới.

Nhưng bất kể là chạy bộ, gào thét hay là thống khổ chảy máu tử vong, cô một chút âm thanh cũng không nghe thấy, diễn ra trước mắt như là một vở kịch câm.

Phải rồi, sau khi cô hồi phục thị lực, thì cô bị điếc.

Trong lúc nhất thời, Triệu Hàm Chương cũng không biết rốt cuộc là làm người mù tốt hay là làm người điếc mạnh hơn một chút nữa.

Cô cúi đầu nhìn tay và quần áo của mình, ừm, một thân váy trắng, trên thắt lưng còn đeo một cái thắt lưng màu đỏ, đây là chiều nay trước khi cô ra ngoài, bạn cùng phòng biết cô ra ngoài xem mắt, cố ý chọn thắt lưng cho cô.

Nói là thắt lưng màu đỏ thắt lên chiếc váy màu trắng này của cô, vòng eo của cô sẽ đầy một nắm tay, đối phương chỉ cần không mù thì nhất định sẽ động tâm.

Vì vậy, cô đây là trong hiện thực, hay là. . . Trong mơ?

Thang máy rơi xuống chẳng lẽ không chỉ có thể thay đổi thời gian không gian, còn có thể khiến mắt người ta khôi phục?

Triệu Hàm Chương nắm chặt nắm tay, cũng bấm tay một cái, có cảm giác, ánh mắt cô hơi sáng, thấy có người chạy qua bên cạnh mình, liền đưa tay ra nắm lấy, "Làm phiền ..."

Tay cô trực tiếp xuyên qua tay đối phương, đối phương cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp chạy tới bên cạnh cô.

Triệu Hàm Chương sửng sốt một chút, lúc này mới nhận thấy khác thường, cô không nghe thấy âm thanh còn chưa tính, nhưng cô đứng ở chỗ này, người chung quanh chạy tới chạy lui, giống như đều không nhìn thấy cô.

Cô giơ tay vẫy vẫy trước mặt mấy người, ý đồ muốn thu hút sự chú ý của bọn họ, "Này, làm phiền, tiên sinh, huynh đài?”

Tất cả mọi người đều không để ý tới cô, rất tốt, bây giờ cô không chỉ bị điếc, mà còn vô hình, vì vậy đây là một giấc mơ rồi đúng không?

Ngay khi Triệu Hàm Chương muốn kiên định cho rằng đây là một giấc mơ, một đoàn người khiêng cáng vọt tới bên cạnh cô, Triệu Hàm Chương vừa quay đầu lại liền bắt gặp một bé gái đang nằm trên cáng.

Đó là một bé gái mười mấy tuổi, mặc bộ hồ phục màu đỏ, mắt nhắm nghiền nằm trên cáng, trên trán đều là máu, nhưng Triệu Hàm Chương liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương...

Không, cô không nhận ra đối phương, cô không biết cô bé ấy là ai, nhưng cô bé rất giống với cô khi cô mười mấy tuổi, khi đó cô không có bị mù...

Ngay trong nháy mắt khi ánh mắt cô dừng trên người cô bé, Triệu Hàm Chương giống như nghe được một tiếng "rắc", sau đó có cái gì bể nát, âm thành ồn ào huyên náo vọt vào lỗ tai cô.

Triệu Hàm Chương đã nghe được!

"Tam Nương tỉnh, Tam Nương tỉnh, mau đưa về phủ, lập tức đi mời đại phu!”

Triệu Hàm Chương sững sờ đi theo cáng cứu thương chạy về phía trước hai bước, nghe được một tiếng kinh ngạc, "cô Triệu——"

Triệu Hàm Chương theo tiếng nói quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong đám người, một thanh niên tuấn lãng mặc âu phục đang đứng trong đám người nhìn cô, anh hẳn là mới nhìn thấy cô, thấy cô nhìn qua thì hưng phấn đi về phía cô, nhưng mới đi được hai bước, anh đột nhiên biến mất ở trước mắt.

Đồng tử Triệu Hàm Chương khẽ co rụt, nhịn không được tiến lên, "Giáo sư Phó——"

Nhưng ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, cô bỗng mất đi tri giác.