Triệu Trọng Du mở hai cuộn lụa ra xem, hai bên chênh lệch rất lớn, của hồi môn của Triệu Tam Nương gần gấp năm lần sính lễ của Triệu Nhị Lang.
Đương nhiên, ông ta không cho rằng đại ca đây là coi trọng nữ nhi hơn nam nhi, ông ta nhìn chằm chằm vào một ít thư tịch tranh chữ trên danh sách của hồi môn, những thứ này đều là bảo vật có thể truyền đời, hiển nhiên, đại ca vẫn không tin tưởng ông ta, cho nên mới hợp lý hóa việc chuyển những thứ này ra khỏi Triệu gia, muốn thông qua tay Triệu Tam Nương gả đi rồi lại chuyển về tay Triệu Nhị Lang.
Nhưng sao huynh ấy có thể chắc chắn Phó gia bằng lòng trả lại những thứ đã nhận?
Một khi Phó gia đổi ý, chẳng lẽ Triệu Tam Nương còn có thể mang của hồi môn đã nhận trả về nhà mẹ đẻ sao?
Triệu Trọng Du trầm ngâm nói: "Đại ca, sính lễ của Nhị Lang có phải là quá ít hay không?"
Ông ta nói: "Nhị lang đôn hậu, càng nên thương yêu thêm một chút, còn Tam Nương tương lai vinh nhục đều phụ thuộc vào Phó đại lang, Phó đại lang tuấn tú tài giỏi, tương lai thành tựu nhất định không thấp, có thể vợ con hưởng đặc quyền [1], ý của đệ là, không bằng đổi hai bản danh sách này cho nhau, cũng coi như là vì Nhị lang cầu cưới con gái nhà thế gia."
[1] công thần thời phong kiến, vợ được ban tước hiệu, con được tập ấm làm quan
Triệu Hàm Chương liên tục gật đầu, vẻ mặt tán thành: "Đúng vậy, tổ phụ, con không cần nhiều của hồi môn như vậy, hay là cho đệ đệ đi ạ."
Triệu Trường Dư liếc nàng một cái, thở dài với Triệu Trọng Du: "Tuy rằng Nhị lang ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng là nam tử, sau này có thể tự lập môn hộ, nhưng Tam Nương thì khác, nữ nhi sinh ra đã yếu đuối, sau khi ta đi rồi, chỉ có thể giao phó con bé cho hai người chăm sóc, ta luôn muốn để lại cho nó nhiều thứ một chút, sau này cho dù Phó gia có bắt nạt nó, thì nó cũng có vốn liếng để tự mình sống."
Triệu Hàm Chương không cam lòng bị lãng quên nói: "Nhưng sính lễ để lại cho đệ đệ cũng quá ít, tổ phụ, hay là lấy từ chỗ con cho đệ đệ một ít đi ạ."
Triệu Trường Dư: "... Thôi vậy, ta tự mình lấy ra một ít của riêng bù vào cho nó là được."
Triệu Trọng Du: "..."
Ông ta đã hiểu, Triệu Trường Dư đã quyết tâm, muốn thay đổi cơ bản là không thể nào.
Ông ta bèn buông hai cuộn lụa xuống: "Đại ca cứ quyết định là được."
Triệu Trường Dư gật đầu: "Ta không còn sống được bao lâu nữa, ngày mai sẽ mời Phó gia đến bàn bạc ngày cưới của Tam Nương, nhân tiện chốt luôn danh sách của hồi môn này."
Triệu Trọng Du siết chặt nắm tay hỏi: "Không biết Phó gia mời ai làm mai?"
Đông Hải vương chắc chắn là không thể rồi, gần đây Phó Chi và Đông Hải vương vì chuyện của Hà Gian vương và Kinh Triệu quận mà bất đồng quan điểm, đến bây giờ vẫn chưa quyết định được.
Triệu Trường Dư nói: "Tạm thời vẫn chưa biết, nhưng đệ nghĩ, Tử Trang sẽ không để Tam Nương chịu thiệt thòi đâu."
Nói như vậy, người đến chắc chắn sẽ có địa vị không thấp, do người đó làm mai làm chứng, Triệu Trọng Du còn muốn giữ danh tiếng, thì phải đảm bảo Triệu Hàm Chương nhận được những thứ trong danh sách của hồi môn kia.
Trong lòng Triệu Trọng Du rất không vui, cảm thấy đại ca xem thường mình, thái độ đề phòng khắp nơi như vậy khiến ông ta cảm thấy bị xúc phạm.
Nhưng lúc này sắc mặt Triệu Trường Dư tái nhợt, thân thể không khỏe, Triệu Trọng Du cũng không dám tranh cãi với ông, sợ chọc giận ông bị bệnh nặng hơn.
Triệu Trọng Du đứng dậy: "Đại ca đã quyết định rồi, vậy thì cứ như vậy đi."
Triệu Trường Dư: "Ngày mai đệ hãy thu xếp thời gian, để Tế Chi theo ta tiếp khách, nó là thế tử, hôn sự của Tam Nương là chuyện lớn, cần nó là bá phụ giúp đỡ một hai."
Triệu Trọng Du nhìn nhi tử một cái rồi đồng ý.
Triệu Trường Dư bèn lộ vẻ mệt mỏi, mọi người thức thời cáo lui.
Triệu Trọng Du vừa ra khỏi sân viện chính của đại phòng liền sải bước đi về phía trước, Triệu Tế đuổi theo sau: "Phụ thân, để Tam nương mang nhiều đồ như vậy đi lấy chồng, chẳng phải là lấy của cải của tộc ta, bồi dưỡng cho người ngoài sao?"
Triệu Trọng Du không ngừng bước chân nói: "Đại bá con bệnh đến hồ đồ rồi, lúc này chỉ lo nghĩ cho cô nhi của đại phòng, làm sao còn nghĩ đến gia tộc? Nhưng một ngày huynh ấy còn là gia chủ, thì cái nhà này vẫn do huynh ấy làm chủ."
Triệu Tế: "Nhưng của hồi môn cũng quá nhiều."
Triệu Trọng Du bèn dừng bước: "Con cho rằng những thứ đó thật sự là cho Tam Nương sao? Chỉ là huynh ấy không tin tưởng hai cha con chúng ta, nên mới giao cả phần của Nhị Lang cho Tam Nương giữ hộ mà thôi."
Mặt Triệu Tế hơi đỏ lên: "Bá phụ vì sao lại suy đoán chúng ta như vậy? Chẳng lẽ chúng ta là loại người đó sao?"
Triệu Trọng Du trừng mắt nhìn y một cái: "Còn không phải tại nghiệt tử nhà ngươi, nghe nói mấy ngày trước ngươi đến Thanh Di các nổi giận, còn muốn vượt quyền Vương thị xử lý hạ nhân bên cạnh nàng ta?"
Triệu Tế cúi đầu nói: "Là do đám hạ nhân đó quá đáng, cố ý chia rẽ... Con cũng là lo lắng Vương thị và Tam nương tuổi nhỏ vô tri, bị hạ nhân xúi giục..."
"Được rồi, con không cần phải giải thích với ta, bất kể tâm tư của con thế nào, đại bá con cũng chỉ thấy con không tôn trọng đại phòng. Chuyện định thân là sau đêm hôm đó, việc liệt kê danh sách của hồi môn cũng là sau đêm hôm đó." Sắc mặt Triệu Trọng Du không vui, "Con nên dạy dỗ Ngô thị cho tốt, thân là chủ mẫu, trách nhiệm hàng đầu chính là giúp chồng dạy con, nhị phòng chúng ta và đại phòng là người một nhà, bọn họ và Tam Nương, Nhị Lang là anh em ruột thịt, một nhà đánh nhau ầm ĩ như vậy thì thành ra thể thống gì? Mấy đứa nhỏ vốn dĩ rất ngoan, đều bị nàng ta dạy hư hết rồi."
Triệu Tế cúi đầu không dám nói lời nào.
Triệu Trọng Du hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Hàm Chương bèn cho người từ cửa hông phía tây ra ngoài đưa tin cho Phó Đình Hàm, nói rõ hôm nay nàng không thể ra ngoài được.
Tuy nàng cảm thấy hắn chắc chắn sẽ theo tới để xem lễ định thân, nhưng vẫn nên báo trước một tiếng.
Vương thị hai mắt thâm quầng đi tới, phía sau là một đám nha hoàn.
"Đây là y phục a nương tìm cho con, mau tới thử xem."
Triệu Hàm Chương chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nói: "Sặc sỡ quá, có màu đơn giản không ạ?"
"Hôm nay là ngày tốt để con định thân, sao có thể mặc màu đơn giản được?"
Triệu Hàm Chương: "Ông nội vẫn còn bệnh mà."
"Càng phải mặc rực rỡ, để xua đuổi vận xui, biết đâu tổ phụ con sẽ khỏe lại, hơn nữa ông ấy thấy con mặc đẹp, trong lòng cũng vui hơn mà." Vương thị vừa lấy y phục ướm thử lên người nàng vừa nhỏ giọng nói: "Đêm qua ta trằn trọc cả đêm không ngủ, cứ nghĩ mãi về số của hồi môn mà tổ phụ định cho con, thật không ngờ, tổ phụ lại cho con mang theo nhiều thứ như vậy, nhị phòng lại chẳng có gì."
"Chỉ cần hôm nay định được ngày cưới, danh sách của hồi môn có tên và đóng dấu, vậy thì chuyện này coi như xong." Vương thị nói: "Có số tiền này, sau này cho dù nhị phòng thật sự không quan tâm đến chúng ta, thì chúng ta cũng có thể sống thoải mái. Còn có số sính lễ của đệ đệ con nữa, muốn cưới một vị thiên kim tiểu tộc nào đó cũng không thành vấn đề."
"A nương, người đừng mơ tưởng đến số sính lễ của Nhị Lang nữa, đến lúc đó đại bá kế thừa tước vị, số sính lễ đó sẽ do trong tộc quản lý, có thể đến tay Nhị Lang hay không, khi nào đến tay Nhị Lang cũng chưa chắc."
Vương thị ngẩn người: "Bọn họ dám tham ô sao!?"
"Hiện tại Nhị Lang chưa định thân, cũng không thể chuyển đồ đến nhà vợ, cũng không có ai làm chứng cho nó, đến lúc đó bọn họ lấy cớ gia cảnh khó khăn, hoặc là lấy lý do trong tộc cần dùng đến, dần dần tiêu hết số tiền đó, chẳng lẽ chúng ta có thể ép nhị phòng trả lại sao?"
"Vậy sao đêm qua con lại vất vả thêm đồ vào đó?"
"Nếu con không nói như vậy, thúc tổ phụ còn không biết phải lải nhải về của hồi môn của con bao nhiêu lần nữa, tổ phụ thân thể không khỏe, con không có nhiều thời gian để dây dưa với ông ta."
Vương thị thầm chia đôi số đồ trên danh sách của hồi môn, trong lòng đau xót vô cùng: "Như vậy chẳng phải là mất đi rất nhiều thứ sao, tiếc quá, tiếc quá, Tam Nương, hay là con nũng nịu với ông con một chút, để ông ấy chuyển số đồ trên danh sách sính lễ của Nhị Lang vào danh sách của hồi môn của con đi?"
"Thêm nữa sẽ quá lộ liễu, truyền ra ngoài, người ta không biết sẽ nhìn Triệu gia chúng ta thành trò cười như thế nào, bọn họ không chỉ nói nhị phòng tính kế tài sản của đại phòng, mà còn bàn tán có khi là đại phòng chúng ta nhỏ nhen, ác ý suy đoán nhị phòng, thậm chí còn ảnh hưởng đến danh tiếng của tổ phụ."
Triệu Hàm Chương nói: "Như vậy là được rồi."
Danh sách của hồi môn này là do Triệu Trường Dư bỏ ra mấy ngày trời lựa chọn, không thể phá hỏng kế hoạch của ông ấy được.