Người Ăn Cơm Ngụy Tấn

Chương 27: Lặng lẽ

Triệu đại nương dừng bước, nhìn về phía trước.

Triệu Nhị nương và cùng Triệu Tứ nương nhìn theo ánh mắt của nàng ta, khi nhìn thấy Phó Đình Hàm được hạ nhân dẫn đến Đại phòng, không khỏi nhếch miệng, "Lại tới nữa."

Triệu đại nương cảm thấy trán hơi đau, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu.

Lúc đó họ đang ở rất xa nên nàng ta không thể nghe thấy hai người nói chuyện, thậm chí nàng ta cũng chưa kịp nhìn thấy bọn họ, nàng ta chỉ cảm thấy bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, nàng ta chưa kịp tiến lại gần hơn để nghe thì đã bị hòn đá đập vào đầu.

Lúc này nàng ta nhìn thấy Phó Đình Hàm, vẫn cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, "Mấy ngày nay Phó đại lang quân có tới nhà không?"

"Ngày nào cũng đến, làm như sợ người ngoài không biết bọn họ đã đính hôn." Triệu Nhị nương bẻ một đóa hoa, không vui nói: "Bá tổ phụ cũng bất công, trong khoảng thời gian này chỉ cho Tam nương và Nhị lang hầu bệnh, nhị phòng chúng ta trước đây mới đến cửa sân đã bị đuổi ra ngoài.

Triệu Đại nương cụp mắt xuống nói: "Bọn họ là ông cháu ruột, bất công không phải bình thường sao?"

"Nhưng bây giờ cha mới là Thế tử mà, tương đương với việc kế thừa y bát của bá tổ phụ, hiện tại bá tổ phụ không cho phụ thân đến gần hầu bệnh, cũng không muốn gặp chúng ta, nếu như lời đồn truyền ra, còn không biết phải giải thích thế nào đâu." Triệu Nhị nương rất không vui nói: "Có vẻ như tỷ đệ Đại phòng bọn họ ân cần hẳn lên, ngày ngày đều đến hầu bệnh, ngay cả con rể Đại phòng cũng đều mỗi ngày đến tận cửa tẫn hiếu, làm như nhị phòng chúng ta không hiếu thuận bá tổ phụ vậy."

"Ai mà không biết Phó đại lang kia vừa đến liền đi hoa viên của Đại phòng, căn bản không có đi chính viện gặp bá tổ phụ? Ai biết bọn họ ở trong vườn hoa làm cái gì?"

Triệu Tứ nương nhỏ giọng nói: "Nhị tỷ, lời như vậy truyền đi sẽ không tốt cho chúng ta."

"Ai sẽ truyền đi? Không phải ta chỉ nói với hai người các ngươi thôi sao? Nếu truyền ra, nhất định là các ngươi truyền."

Triệu Đại nương cùng Triệu Tứ nương: ...

Mặc dù Triệu Trường Dư không gặp các nàng, nhưng mỗi ngày các nàng vẫn phải đi chính viện thăm hỏi một lần, sau khi bị đuổi mới trở về nhị phòng.

Mỗi ngày bị đẩy ra khỏi cửa như vậy, ba tiểu cô nương cũng hơi tức giận.

Triệu Hàm Chương mặc Hồ phục nhảy xuống ngựa, cửa góc phía Tây mở ra, người gác cổng lập tức nhận ngựa của nàng, Thính Hà đang đợi trong cửa, lập tức ra đón: “Phó đại lang quân đã tới, đang uống trà trong hoa viên, Nhị nương tử thấy ngài hôm nay chậm chạp không trở về, đã bảo Nhị lang đến tiếp khách trước."

Triệu Hàm Chương đi về hướng Thanh Di các, vừa hỏi, "Hôm nay quý phủ có chuyện gì xảy ra không?"

"Hôm nay lại có một vị sứ quân tới cửa, còn dẫn thái y tới, sau khi khám cho lang chủ xong thì rời đi."

"Từ đầu đến cuối ở bao lâu?"

"Khoảng hai khắc đồng hồ, Thành bá tự mình tiễn người ra ngoài cửa, người mới đưa đi không bao lâu, Lão thái gia của nhị phòng liền từ bên ngoài trở về, còn ở chính viện gặp lang chủ, cũng chỉ ở lại hai khắc đồng hồ mà thôi."

Triệu Hàm Chương gật gật đầu, trở về Thanh Di các, nha hoàn vυ' già trong sân đã chuẩn bị xong quần áo, nàng đi vào phòng trong thay quần áo, một lúc sau, tay áo hẹp của Hồ phục được thay bằng áo váy rộng tay.

Thính Hà thấy nàng vén xách đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo nói: "Tam nương, người còn chưa đổi búi tóc đâu."

"Không cần thay đổi, cứ như vậy đi."

Thính Hà đuổi theo, "Như vậy không phải là thất lễ sao?"

"Phó đại lang quân sẽ không để ý."

Triệu Hàm Chương sải bước đi đến hoa viên, chỉ thấy Triệu Nhị lang đang ngồi xếp bằng trên ghế thứ hai, đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm bàn cờ, thấy Triệu Hàm Chương tới, hắn lập tức véo quân cờ trắng nhảy dựng lên, giày cũng không mang, mang vớ xong liền chạy về phía nàng, " A tỷ, a tỷ, tỷ mau đến xem, đệ biết đánh cờ nè."

Triệu Hàm Chương bước lên phía trước nhìn thoáng qua, chậc lưỡi nói: "Cờ ca rô?"

Phó Đình Hàm buông cờ đen trong tay xuống, cười nói: "Cái này đơn giản dễ chơi, Nhị lang cũng có hứng thú, chơi nâng cao trí thông minh cũng tốt."

Triệu Hàm Chương nghĩ nghĩ, ngồi xuống bên cạnh Phó Đình Hàm, vẫy tay gọi Triệu Nhị lang: "Lại đây, tỷ thử trình độ của đệ nào."

Triệu Nhị lang hưng phấn tiến lên, không để ý tới những viên cờ đen trên bàn cờ đã sắp xếp thành năm con, thu hết các quân cờ, sau đó giật lấy một quân từ trong tay Phó Đình Hàm kín đáo đưa cho Triệu Hàm Chương, "A tỷ, cho tỷ này."

Hắn ôm hộp cờ, cầm lấy một quân cờ, ánh mắt sáng ngời nhìn Triệu Hàm Chương, cẩn thận duỗi móng vuốt ra: “Đệ, đệ đánh trước nhé?”

Triệu Hàm Chương hào phóng nói: "Đệ đi trước đi."

Triệu Nhị lang nhanh chóng hạ quân cờ vào giữa bàn cờ.

Triệu Hàm Chương mỉm cười đặt một viên cờ đen xuống, Triệu Nhị lang cũng không chút nghĩ ngợi đặt quân cờ thứ hai của hắn xuống.

Một lúc sau, Triệu Hàm Chương tùy ý thả một quân cờ xuống, thản nhiên nói với Triệu Nhị lang: "Ta thắng, nhặt quân cờ lên."

Triệu Nhị lang đi nhặt quân cờ, Triệu Hàm Chương hỏi Phó Đình Hàm, "Có tin tức gì về cha mẹ huynh không?"

"Chưa có," Phó Đình Hàm nói, "Phó ... Tổ phụ bảo ta cảm ơn muội, đa tạ tổ phụ muội phái người đi Trường An đón người."

Triệu Hàm Chương nói: "Quan hệ thông gia mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường."

Phó Đình Hàm không khỏi nhìn mặt nàng, "Nàng ... tiếp nhận tốt lắm, cũng rất nhanh."

Triệu Hàm Chương kỳ quái nói: "Chuyện này có gì không thể chấp nhận được? Chúng ta là mối quan hệ hợp tác, vậy thì sao, tự nhiên chúng ta phải hiếu thuận cha mẹ trưởng bối, đúng không?"

Triệu Nhị lang đã nhặt xong quân cờ, kéo tay áo Triệu Hàm Chương, "A tỷ, xong rồi."

Triệu Hàm Chương liền tiện tay hạ một quân cờ.

Phó Đình Hàm thấp giọng hỏi: "Nếu kết quả là ngoài ý muốn thì thế nào?”

Triệu Hàm Chương dùng quân cờ chặn đường của Triệu Nhị lang, thản nhiên nói: "Muội đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống.”

Phó Đình Hàm nói với vẻ mặt kỳ lạ: "Nhưng lúc đó chúng ta đã kết hôn rồi, nàng có biết điều đó có nghĩa là gì không?" "

Triệu Hàm Chương dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Đình Hàm: "Huynh yên tâm, đến lúc đó nếu huynh có người mình thích, muội sẽ ly hôn với huynh, ôi, muội có thể hoàn toàn làm chủ cho chính bản thân mình, muội sẽ không bị thế gian ép buộc, điểm này huynh hoàn toàn yên tâm."

Phó Đình Hàm nhíu mày: "Nói cách khác, sau này nàng cũng sẽ thích người khác?" "

Hắn mím môi một cái, "Trong trường hợp đã kết hôn với ta."

Triệu Hàm Chương sờ sờ cằm nói: "Muội vẫn rất khát vọng tình yêu, thời đại này cũng không thiếu nhân tài ưu tú, nhưng dù sao giữa muội và bọn họ cũng có khoảng cách trăm thế hệ, về đề tài sống chung, e rằng chúng ta khó có thể có tiếng nói chung."

Phó Đình Hàm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tự rót cho mình một chén trà uống một hơi cạn sạch, "Ta cũng nghĩ như vậy."

Triệu Hàm Chương liền cụng ly hắn, "Vậy là tốt rồi, chúng ta luôn có thể hợp tác, bớt lo lắng hơn rất nhiều."

Phó Đình Hàm cười với nàng, nhìn thoáng qua bàn cờ nói: "Nàng lại thắng."

Triệu Hàm Chương liền thu quân cờ, nói với Triệu Nhị lang vẫn còn hứng thú: "Để tỷ phu chơi hai ván với đệ nhé? Tỷ hơi mệt."

Phó Đình Hàm đang uống trà đột nhiên bị sặc, ho dữ dội, ho đến mức phun lên vạt áo của Triệu Nhị lang ở phía đối diện.

Triệu Nhị lang đang vui vẻ, một chút cũng không ghét bỏ nước miếng của Phó Đình Hàm, lau đại một cái rồi nói: "Được, tỷ phu ở với đệ, đệ phải chiến đấu thêm ba trăm lần nữa!"