"Hoàng huynh, tại sao huynh lại muốn cưới Lâm cô nương chứ?" Trên mặt Vân Thận mang theo nụ cười, cúi đầu xuống, một cái bóng từ trên cao rơi xuống bao phủ toàn bộ thân thể của Vân Cẩm, giống như thần chết đến gần, bao trùm hết thảy.
Vân Cẩm hoảng sợ mở to đôi mắt, trong cổ họng liên tục thở dốc dồn dập, tay chân mềm nhũn bị mạnh mẽ áp chế, hai chân khép lại bị cưỡng ép bẻ ra, thân thể Vân Thận cao lớn đè ở trên người y, đầu ngón tay ngang ngược cắm vào giữa hai chân y, Vân Thận mang theo giọng nói âm trầm nóng rực mà nói ở bên tai Vân Cẩm: "Hoàng huynh, sao huynh có thể đi thành thân với người khác, huynh chính là phải làm Hoàng Hậu của ta nha."
Tiếng cười âm trầm vang lên bên tai của Vân Cẩm, cảm xúc ấm áp ẩm ướt thổi quét qua vành tai y, liếʍ láp qua cổ y, cảm giác ghê tởm mãnh liệt cuồn cuộn từng trận trong dạ dày, y liều mạng vặn vẹo thân mình giãy giụa, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ cùng ghê tởm không dám tin tưởng mà nhìn hắn: "Ngươi, ngươi điên rồi!"
“A hô……, ta, ta là hoàng huynh của ngươi! Điên, kẻ điên, dừng, dừng tay……!”
Từng tầng lớp áo ngoài bị cởi bỏ, trong phút chốc chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh cũng bị kéo xuống, dưới thân Vân Cẩm chợt lạnh, đáy lòng cũng phát lạnh đóng băng, hai chân y liều mạng muốn khép kín, lại bị bàn tay to nóng rực của Vân Thân gắt gao ngăn chặn bắp đùi y, hắn vô liêm sỉ vuốt ve.
“Hoàng huynh ngoan, tối nay là đêm đầu tiên của huynh và ta, vốn là dự định sau này chờ huynh ‘ chết ’ vì bệnh tật, sau khi thay đổi thân phận, ta có thể cưới huynh vào cung đàng hoàng phong hậu, mới vừa rồi……”, Giọng nói của Vân Thận dừng một chút, hôn lên khoé môi ẩm ướt của Vân Cẩm, tay cũng dùng lực hơn, làm Vân Cẩm thở dốc, xong rồi mới chậm rãi nói: “Nhưng mà chả sao cả, sớm hay muộn cũng như nhau, hoàng huynh ngươi đời này đều chỉ có thể là Hoàng Hậu của ta.”
Ngón tay thon dài sờ lên hậu huyệt đang phát run, ngay cả khi trên bàn bị rượu làm ướt hắn cũng tàn nhẫn mà thọc đi vào, mũi chân căng thẳng, bắp đùi run rẩy, đôi môi khẽ nhếch khó khăn tràn ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ.
“Không, không cần, dừng tay, dừng, dừng tay a……!!!”
Tiếng nước tí tách tí tách cùng với tiếng đốt ngón tay tàn nhẫn thọc vào rút ra ở hậu huyệt đỏ tươi của Vân Cẩm chợt vang lên, y đau đớn muốn chết mà lắc đầu, đôi tay liều mạng mà chống đỡ mặt bàn muốn giãy giụa về phía sau, muốn thoát khỏi người đang giam cầm y, môi lưỡi tham lam vội vàng mà hôn qua cổ y, hô hấp dồn dập hôn cắn môi dưới y, đáy mắt hung ác nham hiểm đen tối: “Thả lỏng chút, hoàng huynh, ta không muốn làm huynh bị thương, nếu huynh khăng khăng muốn giãy giụa, người chịu khổ chung quy chỉ có chính huynh mà thôi!”