Hoa Hồng Đỏ Có Gai00p

Chương 48: Bí mật hang động hoa hồng

- Những lời đồn và truyền thuyết về huyết động là sao? Còn nữa, quê ngoại của ta là ở đâu? Những thi thể trong hang động có liên quan gì đến các ngươi không?

- Năm đó, khi hoàng hậu qua đời ta và những hộ vệ đồng hương đã mang di thể Người về đây để tiến hành chôn cất theo tập tục của quê hương chúng ta.

Lối vào hang động cũng đã được chúng ta thiết lập lại thành một nơi bảo vệ khép kín. Bình thường nếu có ai vô tình bước vào cũng chỉ biết được một hang động nhỏ trồng hoa hồng thôi.

Đó là loài hoa đặc trưng của quê hương tổ tiên hoàng hậu. Loài hoa này vừa đẹp, vừa làm hàng rào bảo vệ rất chắc chắn.

Hoa hồng này được trồng theo một công thức đặc biệt. Trên mỗi đoá hoa nở ra ta điều gắn một hệ thống thuốc gây mê được tẩm vào gai của hoa hồng. Nên nếu có ai chạm vào sẽ lập tức hôn mê. Nhưng chúng ta chưa bao giờ có ý định làm hại tính mạng của người khác.

Những năm về trước nơi này có một cái hồ khá lớn, có mạch nước ngầm lưu thông đến những nơi khác. Hồ này thông thường là nơi lấy nước sinh hoạt, trồng trọt của dân chúng. Nhưng đồng thời cũng là nơi chứng kiến nhiều tội ác.

Những năm đó, luật pháp chưa chặt chẽ như bây giờ. Đa phần người ta xử phạt dựa theo luật lệ của từng thôn. Trong đó hình phạt nặng nề nhất là dành cho những người phụ nữ "không chồng mà chữa", và những kẻ gian phu da^ʍ phụ.

Thông thường, họ sẽ bị thả vào l*иg heo, bỏ vào nước nhấn chìm cho đến chết.

Những cái xác đó cũng không được người nhà lãnh về chôn cất mà bị ném vào bãi tha ma làm mồi cho các con thú hoang.

Ta và một số đồng hương nhặt về một số, sau đó làm lễ tế hồn cho hoàng hậu ngay trong hang động.

Còn chuyện moi thai là vì ở quê hương chúng ta có một tập tục là trường hợp người mẹ mang thai không may mất mạng, thai nhi sẽ được lấy ra và chôn cất ở nơi khác. Với hàm ý, đứa trẻ kiếp sau sẽ đầu thai vào nhà khác, được chào đời, có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc hơn.

- Vậy nghĩa là ngọn đồi sau huyện là nơi các ông chôn di thể của những hài nhi đó. Nhưng nơi đó còn có xương cốt của những đứa trẻ lớn hơn. Chuyện này là sao? Trận phong thủy trong rừng trên đồi cũng là do các ông thiết lập?

- Không phải. Chúng ta chỉ chôn cất hài nhi và các bào thai thôi. Còn những đứa trẻ lớn thì không phải. Trận phong thủy trên đồi cũng không phải do chúng ta làm. Người thiết lập là Lâm tiên sinh, tức là chủ nhân chân chính của Lâm viên như thiếu gia đã biết.

Còn về xác của những đứa trẻ kia, vì sao Lâm tiên sinh có được. Cái đó ta thực sự cũng không biết. Có thể ông ấy mua từ những gia đình bất hạnh nào đó chăng?

Về phần quê ngoại của thiếu gia. Đó là một nơi rất xa xôi, cách đây một đại dương rộng lớn. Nhưng nơi đó rất đẹp. Nếu một ngày nào đó, thiếu gia muốn rời khỏi đây, ta có thể mang thiếu gia đi tìm.

- Ông chưa trả lời ta. Vì sao ta lại vào nhà Lâm viên? Còn "họ" là những ai?

- Thiếu gia, có thể hôm này ta thực sự bị hỏi cung rồi. Ài.

Năm đó, khi tin đồn nữ quỷ lan rộng, thì rất nhiều thầy pháp, pháp sư đến đây để trấn áp. Nhưng đa phần là bọn lừa đảo từ khắp các nơi đến để lừa tiền người dân trong các thôn xung quanh.

Còn về phần tin đồn, đây là một chuyện ngoài ý muốn. Có lẽ có ai đó đi lạc vào hang trong lúc chúng ta làm tế lễ.

Ta nhớ có cả trường hợp thai phụ ngất trong hang. Chúng ta đã mang ra bên ngoài. Không hiểu vì sao lại bị gϊếŧ chết. Từ đó tin đồn càng lan mạnh.

Cuối cùng, chúng ta để mặc tin đồn. Đồng thời cũng để che đậy đường xuống hang động nơi hoàng hậu yên nghỉ. Dù sao, đó cũng là một hang động đá quý.

Lòng người nham hiểm, đôi khi còn tàn ác hơn cả hồn ma. Ma không hại người. Nhưng con người thì có thể.

Khi ấy, chúng ta cũng không có chỗ để đi, nên ở lại luôn trong hang. Chúng ta cùng thay phiên chăm sóc thiếu gia. Nhưng sức chúng ta có hạn. Có lần, cả ta và thiếu gia đều bị ốm, chúng ta cũng không có tiền để lo. Những người khác trốn ra ngoài nghĩ cách. Nhưng không biết vì lý do gì, liền đi không trở lại.

Thế là chỉ còn lại một mình ta, cố gắng cầm cự.

Mãi đến một ngày Lâm tiên sinh phá bỏ được cơ quan, thì ta và thiếu gia mới được cứu. Khi nghe ta kể về hoàn cảnh. Lâm tiên sinh đã ra tay giúp đỡ, đồng thời bố trí, xây dựng lại hệ thống cơ quan và phong thủy ở những nơi khác, để bảo vệ an toàn cho nơi an nghỉ của hoàng hậu.

Thuật phong thủy chủ yếu là che mắt. Không có cơ quan hại người. Nên lúc thiếu gia vào động hoàn toàn không bị tổn thương.

Lâm tiên sinh cũng không ở đây lâu, mà xây dựng xong Lâm viên, thì nhờ một người họ hàng đến ở để giữ cửa. Người họ hàng này giàu có, nhưng nhiều năm không có con. Nên ta đã giao thiếu gia cho họ nhận làm con thừa tự. Mãi sau này họ mới có một cô con gái là Lâm Nhi.

Những năm qua, ta ở cùng thiếu gia. Thiếu gia ở đâu thì ta ở đó. Sau này thiếu gia dời về đây, ta cũng xây một lối đi trong đường hầm đến đây.