Tôi không biết phán đoán của mình là đúng hay sai. Nhưng những hình ảnh trước mắt không thể không khiến tôi liên tưởng sâu xa được.
Lâm Quang thì khỏi nói, hai tay siết chặt lại.
Khuôn mặt bình thường vốn đẹp trai, nay càng thêm nghiêm nghị, âm trầm.
Có lẽ đã đến lúc gặp gỡ và đối chất với "người đó" rồi.
Tôi nhét vào tay Lâm Quang một tờ giấy nhỏ.
Lâm Quang giật mình, quay lại nhìn tôi rồi mới nhìn nội dung tờ giấy. Sau đó, như sực tỉnh, cất vội tờ giấy vào tay áo. Rồi mới quay lại phân công nhiệm vụ cho hai anh lính đi cùng.
Chúng tôi né những nơi có người và mon men đến gần một căn phòng đang đóng kín.
Lâm Quang nhìn trái, nhìn phải một lượt, sau đó mới ra hiệu cho chúng tôi cùng vào.
Nơi này không phải xa lạ, đó chính là nơi tỉnh dưỡng của Lâm viên ngoại và Lâm phu nhân.
Chúng tôi bước vào.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lâm viên ngoại và Lâm phu nhân ở khoảng cách gần.
Nhưng càng nhìn họ, tôi càng cảm thấy kì lạ.
Vì nét của Lâm Quang không hề giống họ.
Lâm Quang là dạng siêu siêu đẹp, còn họ thì trông khá bình thường. Liệu có phải là do "đột biến gen" không nhỉ? Hay còn một nguyên nhân nào khác?
Tôi ôm thắc mắc của mình nuốt lại trong lòng. Sau đó, hỗ trợ cùng hai anh lính tiểu Phi, tiểu Thành và Lâm Quang dìu hai người họ ra ngoài.
Mặc dù bây giờ họ đã tỉnh, nhưng thần sắc thì hơi ngơ ngơ ngẩn ngẩn như kẻ mất hồn. Nên chúng tôi cũng khá vất vả để đưa họ đi trong im lặng.
Lâm Quang dẫn chúng tôi đi vòng ra ngõ sau của ngôi nhà. Nơi đây còn có một lối đi khác.
Chúng tôi im lặng rời khỏi biệt viện nhà Lâm Quang.
Sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho Lâm viên ngoại và Lâm phu nhân trong huyện nha.
Lâm Quang và tôi lại đường đường chính chính trở về biệt viện nhỏ nhà Lâm Quang để đối chất với một người: Lâm Phúc - người quản gia của Lâm Quang
Có quá nhiều nghi vấn đang chuyển hướng về phía ông ta. Nên trước khi đưa ra phán đoán cuối cùng, đưa người đến huyện nha, Lâm Quang cũng không muốn quá tuyệt tình.
Chỉ có hai chúng tôi bước vào. Còn những người lính khác thì ẩn nấp xung quanh đợi mệnh lệnh.
Lâm Quang ngồi trên chiếc ghế bành lớn, Lâm Phúc thì đứng hầu trước mặt. Còn tôi thì được sắp xếp ngồi trong một gian phòng cách đấy không xa.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được việc tôi có thể nghe được nội dung câu chuyện.
__________
- Khi ta trở về, ngồi đây, thì ông cũng đã hiểu ta muốn ông nói những gì. Vậy bây giờ ông có gì muốn nói với ta không?
- Thiếu gia muốn ta nói chuyện gì?
- Lâm Phúc, ta thực sự không muốn nghi ngờ ông, nhưng những gì ta điều tra được buộc ta phải đến hỏi ông. Liệu ông có liên quan đến cái chết của họ không?
- Nếu ta trả lời là không, liệu thiếu gia có tin không?
- Lâm Phúc, đây không phải là câu trả lời. Ta cần một lời rõ ràng, dứt khoát và chính xác. Bao nhiêu năm qua, ông đã dạy ta như thế, thậm chí ta còn thân với ông hơn cả cha mẹ ruột. Ta thực sự không muốn nghi ngờ ông.
- Thiếu gia, nếu Lâm Phúc có tội, ngài cứ việc trừng phạt. Việc công, theo phép công. Nhưng ta làm, tất cả đều là vì thiếu gia.
- Nghĩa là ông đã ra tay với tiểu muội và gia đình ta? Vì sao vậy Lâm Phúc? - tiếng Lâm Quang nghe đầy thống khổ
- Thiếu gia, mọi việc không phải như ngài nghĩ. Ta không bao giờ làm hại những người xung quanh ngài.. Tuy họ không phải người thân, nhưng ta không có lý do gì để hại họ cả.
- Lâm Phúc, ông nói gì?
- Ài, chuyện đã thế này ta có giấu cũng không được gì. Thiếu gia tin ta không?