Đêm. Trong một căn phòng đầy sách. Ánh nến loe loét. Một bóng người cặm cụi vẽ từng nét mực lên trang giấy trắng. Không bao lâu, một chồng giấy trước mặt đã vơi đi phân nửa.
Từng tờ giấy hiển hiện những hình thù kì lạ. Khuôn mặt người ngồi đó vẫn bình thản, ánh mắt theo năm tháng mà trở nên âm trầm. Mái tóc bạc phơ được bới gọn gàng sau gáy. Chiếc áo xanh cũng trở nên mơ hồ trong bóng tối.
Người đó sau khi vẽ xong bức cuối cùng thì gác bút lại, để vào bên cạnh nghiên mực.
Sau đó bước đến cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Ánh trăng già ngả nghiêng theo từng cơn lay động của mặt nước hồ.
Đôi bàn tay già nua vươn ra sờ vào cánh hoa đỏ tươi bên ngoài cửa sổ. Một chiếc gai nhỏ ẩn trong đoá hoa sướt ngang ngón tay. Một vài giọt máu đỏ nhỏ xuống cánh hoa.. Sau đó như một phép màu, giọt máu từ từ thấm vào cánh hoa... biến mất.
Gió vẫn lay. Trăng vẫn sáng. Nụ cười của người đàn ông già nua cũng lẫn vào màn đêm!...
________________
Lại thêm ba ngày nữa trôi qua. Cuối cùng tôi cũng lấy lại sức sau khoảng thời gian "trèo đèo lội suối" vất vả.
Ài, có ai nghĩ làm cái nghề "thám tử" ăn theo cửa quan này lại vất vả thế chứ. Biết vậy, bổn tiểu thư không đi. Ở nhà ăn ngủ cho khoẻ.
Ài, cũng do cái máu nhiều chuyện mà ra, cộng thêm cái "bệnh nghề nghiệp" từ kiếp trước để lại, khiến tôi háo hức và tò mò về mọi thứ xung quanh. Nên dù lòng có dặn không đi, thì cái đầu với cái chân cũng chả nghe theo. Cứ có chuyện gì là lại lon ton đi hóng. Ài... Chỉ khổ cho cái thân này, nhức mỏi đủ chỗ.
Tôi vươn tay với lấy chiếc áo khoác, mặc vội lên người rồi bước ra chiếc lu phía sau phòng đánh răng, rửa mặt.
Mặt trời vẫn chưa lên...
Mấy ngày như vậy đều đã thành thói quen.
Kể từ thời điểm về huyện nha, Phương huyện lệnh đã sắp xếp cho tôi gian phòng này. Một căn phòng ở ngay trong huyện nha. Với mục đích vì để thuận tiện bảo vệ cho tôi.
Ban đầu ông ấy còn bố trí cho tôi một vài nha hoàn, nhưng lại bị tôi từ chối với lý do, "không quen tiếp xúc với người lạ, ta có thể tự chăm sóc bản thân". Sau đó thì Phương huyện lệnh cũng miễn cưỡng để tôi tự sắp xếp.
Đúng là tôi có thể tự chăm sóc bản thân thật. Các công việc nấu ăn, giặt giũ, thông thường tôi ít khi nhờ vả người khác. Vì nơi này là huyện nha. Hơn nữa tôi còn đang giả thư đồng nha. Ai lại để nha hoàn đến phục vụ thư đồng bao giờ.
Thế nên, tôi thay bộ trang phục nam, rồi xách theo chiếc túi nhỏ, lon ton chạy qua gõ cửa phòng Lâm Quang.
Căn phòng của Lâm Quang cách phòng tôi một hàng cây nhỏ. Đây cũng là do Phương huyện lệnh bố trí. Vì nếu xét ra, về võ công ở huyện nha này, Lâm Quang chưa xưng nhất thì chưa ai dám xưng đệ nhị.
Còn về phần lão cha ngoài biên ải. Lần trước khi Phương huyện lệnh gởi thư báo cáo tình hình cho cha tôi, thì tôi cũng gửi ké một bức thư.
Trong thư, sau khi kể lại đông tây tình hình đủ kiểu. Cuối cùng tôi kết luận bằng một câu: "Hiện tại, con gái đang được huyện nha bảo vệ rất tốt. Chờ ngày cha thắng trận trở về, cả nhà sẽ đoàn viên".
Có lẽ vì câu kết luận đó mà lão cha cũng không phái binh mã trở về kiểm tra. Và cũng yên tâm để tôi ở lại huyện nha.
Chính vì thế, tôi khá rãnh rỗi và tự do. Nên hàng ngày ngoài việc bám theo Lâm Quang và Phương huyện lệnh thì tôi cũng chả có việc gì lớn để làm.
Phương huyện lệnh thì ngại vì tôi là con gái tướng phủ. Sợ cư xử không khéo dễ dẫn lửa thiêu thân. Nên mọi việc của tôi bèn tống cho anh chàng đẹp trai, độc thân, nhát gái là Lâm Quang giải quyết.
Thế nên, giờ tôi lại đứng trước phòng Lâm Quang gõ cửa.
Không lâu sau, một chàng thanh niên áo trắng xuất hiện trước mặt. Đôi mắt vì vừa tỉnh giấc mà vẫn còn mơ màng. Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, nhưng không dám quát câu nào. Chỉ im lặng nhìn tôi.
Tôi mỉm cười thật tươi, sau đó đưa ra một tờ giấy nhỏ:
"Chào buổi sáng Lâm sư gia. Ta đói rồi, ngài nấu cơm nha!"