Không lâu lắm, chúng tôi đã tìm được địa điểm theo hướng tay tôi chỉ.
Càng đến gần bờ suối, mùi máu tươi càng nồng đậm.
Lâm Quang và hai anh lính nhíu chặt mày. Bản chất nghề nghiệp khiến họ chạy nhanh hơn đến nơi phát ra mùi máu.
Tổng cộng năm người áo xanh, nằm ngã rạp bên bãi đá cạnh dòng suối.
Lâm Quang bước đến làm kiểm tra sơ bộ cho họ, phát hiện, họ bị ngất đi vì mất máu quá nhiều, nhưng vẫn còn hơi thở.
Có dấu vết đánh nhau. Cả năm người đều bị thương không nhẹ.
Lâm Quang và hai người lính nhanh chóng làm các biện pháp sơ cứu, cầm máu tạm thời cho người bị thương. Còn tôi thì lăng xăng thay nước, nhóm lửa, khử trùng.... Nói chung là chạy vòng ngoài. Vì tôi không giỏi thao tác cấp cứu. Hơn nữa, nạn nhân đều là đàn ông, nên Lâm Quang nhất quyết không cho tôi lại gần, mà bảo tôi ở bên ngoài làm vài việc vặt thôi.
Ài, không biết anh chàng vì giữ danh tiết cho tôi, hay vì sợ tôi nhìn trai lạ nữa. Uhm. Nói chung là khó hiểu.
Không lâu sau, một trong những người áo xanh tỉnh lại, anh ta chuyện trò cùng nhóm Lâm Quang.
Hoá ra, đây lại là một người quen nha.
Tất nhiên, anh ta không biết Lâm Quang, cũng chẳng biết chúng tôi.
Nhưng tôi biết anh ta. Bạn còn nhớ, nhóm năm người đạo sư núi Thanh Hoa chứ. Anh ta chính là vị khách trong quán trà đã ngồi cùng tầng với tôi. Một trong những đối tượng hóng chuyện của tôi nha.
Anh ta không biết tôi, nhưng tôi nhận ra giọng nói của anh ta.
Đây chẳng phải là giọng của anh chàng nhị sư huynh gì đó, đang rầu thúi ruột vì vụ án nhà Lâm viên ngoại hay sao?
Sao anh ta lại ở đây, và vì sao họ lại bị thương như thế này?
Tôi vừa nhóm lửa đun nước, vừa vận chút nội công, nghiêng tai lắng nghe..
________________
- Đa tạ, các đại nhân ra tay cứu mạng. Trương mỗ thật không biết lấy gì cảm tạ.
- Được rồi, ngươi còn đang bị thương nặng, tĩnh dưỡng chút đi. - Lâm Quang lên tiếng.
- Ngươi là ai, tại sao lại bị lạc và thọ thương ở đây? - Lâm Quang dò hỏi.
- Tại hạ là Trương Thành Nam. Nhị đệ tử của Vô Ưu lạc nhân núi Thanh Hoa. Ta cùng các huynh đệ phụng mệnh sư phụ đi làm việc thì vô tình lạc vào núi này.
Chúng tôi đang đi tìm lối ra thì vô tình bị một nhóm người áo đen bịt mặt tấn công. Có lẽ họ tưởng chúng tôi đã chết nên mới bỏ đi.
- Nghĩa là trận chiến vừa xảy ra không lâu? Các ngươi là từ bên ngoài vào núi?
- Đúng vậy, thưa đại nhân.
- Ngươi đến đây bao lâu rồi?
- Khoảng ba ngày, thưa đại nhân.
- Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, chúng ta đi nấu cho các ngươi ít thức ăn. Khi nào khoẻ lại, chúng ta sẽ trao đổi nhiều hơn.
- Đa tạ đại nhân.
_________________
Lâm Quang bước ra khỏi phiến đá, tiến về phía tôi, mặt lộ vẻ áy náy.
- Xin lỗi tiểu thư, xem ra hôm nay không thể về được. Lại để tiểu thư vất vả một ngày rồi.
Tôi mỉm cười, lắc lắc tay. Ý bảo không việc gì. Dù sao bây giờ cũng thoát khỏi khu vực rừng rậm kia. Thì có trễ thêm vài ngày cũng không vấn đề gì. Hơn nữa, có đệ tử núi Thanh Hoa ở đây, nên ít nhất về phương diện huyền học, coi như tạm yên tâm nha!
Tôi sờ sờ trán, đôi mắt nhìn ngọn lửa, đảo nhanh. Xem ra, có thể nghe thêm được nhiều chuyện thú vị rồi đây!