Hoa Hồng Đỏ Có Gai00p

Chương 31: Ngọn đồi thai nhi

Sau một hồi đi chuyển nhanh, cuối cùng bệ đá cũng dừng lại, đưa chúng tôi đến một không gian hoàn toàn xa lạ. Nơi đây, nhìn giống như đỉnh một ngọn đồi, hoang vu và không thấy một bóng người.

Ba người đàn ông vội ngồi xổm xuống đưa mắt kiểm tra xung quanh. Lâm Quang cũng nhanh chóng kéo tôi ra khỏi bệ đá. Rồi thì thầm hỏi thăm tôi:

- Tiểu thư không sao chứ?

Tôi lắc đầu ý bảo không sao. Sau đó, Lâm Quang quay lại hỏi thăm hai người lính đi cùng, họ đều bảo không việc gì.

Chúng tôi bước đến một mảng đất trống cách bệ đá không xa, rồi cẩn thận quan sát xung quanh.

Nhưng khi người cuối cùng vừa nhảy xuống khỏi bệ đá, thì bệ đá cũng bắt đầu chuyển động, sau đó từ từ lặn vào lòng đất. Mặt đất liền lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi đưa tay với theo đầy tiếc nuối. Thôi xong, thế này rồi về nhà kiểu gì đây? Ây...

Một anh lính cũng buộc miệng nói lên nỗi lòng của chúng tôi. Bốn chúng tôi nhìn nhau hoang mang.

Lâm Quang bèn lên tiếng chấn chỉnh lại đội hình:

- Mọi người bình tĩnh. Xem như chuyến này chúng ta đã đạt được mục đích tìm thấy con đường liên quan từ động đá. Bây giờ thì tìm xem, đây là đâu. Liệu còn con đường nào khác trở về không?

Sau đó, anh chàng như không có việc gì, ngồi xổm xuống, lấy từ trong tay nãi ra một ít lương khô chia cho mọi người.

- Chúng ta ăn tạm cái này, một lát nữa, sẽ cùng nhau xem xét tìm đường xuống núi. Khu vực này cây cối dày đặc, khó xác định hướng đi. Mọi người cẩn thận hơn nhé!

Chúng tôi cũng không có ý kiến gì, vì ở đây Lâm Quang là người chỉ huy cao nhất. Nên mọi việc chúng tôi đều nghe theo Lâm Quang.

Cũng may, ban nãy, trước khi tách nhóm đi vào từng đường hầm, đoàn chúng tôi đã giao ước, nếu ai tìm được thông tin lối ra dẫn về đâu thì tìm đường về thẳng huyện nha báo cáo cho Phương huyện lệnh. Không cần phải đợi nhóm khác, tránh nảy sinh những chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy mà sẽ không đến nỗi toàn bộ hai mươi người đều mất tích hay chậm trễ thời gian vì chờ đợi nhau được.

Sau khi ăn uống và nghỉ tạm, chúng tôi lại tiếp tục lên đường.

Khu vực này đúng thật là rậm rạp. Xung quanh không chỉ có cỏ dại mà còn có những cây cổ thụ cao, che khuất mặt trời.

Bốn chúng tôi không có la bàn nên chỉ dựa vào kinh nghiệm cá nhân để tìm phương hướng. Nhưng phải công nhận, rằng con người thời đại này giỏi thật. Giữa một khu rừng không thấy mặt trời thế này mà vẫn có thể phân biệt được đâu là đông, tây, nam, bắc, thì phải nói là quá siêu.

Hai anh lính đi cùng tôi cũng không phải là tay mơ, chỉ loáng thoáng nhìn vài cái cây, bứt vài ngọn cỏ là có thể biết chính xác hướng nào dẫn về huyện.

Tôi vừa đi, vừa cảm thán, định bụng khi nào đến nơi sẽ hỏi rõ Lâm Quang về cách xem phương hướng này mới được.

Nhưng không lâu sau, chúng tôi lại phát hiện một khu đất trống kì lạ. Chỗ này cách đỉnh đồi không xa. Cỏ nơi đây mọc thấp hơn những nơi khác và hơi ngả vàng.

Lâm Quang và hai anh lính đến gần, dùng chiếc thuổng nhỏ mang theo chọc chọc vào lớp đất. Không lâu sau, một cái đầu lâu nhỏ xíu hiện ra.

- Bẩm đại nhân, là đầu người. - Một anh lính lên tiếng.

Lâm Quang đeo lại bao tay, cúi xuống gỡ lớp đất cát ra rồi cẩn thận quan sát bộ xương nhỏ xíu vừa được lấy lên.

- Có lẽ là xương thai nhi. Tìm xem nơi này còn bao nhiêu bộ như thế này nữa. Ba chúng ta tìm, A Thanh ghi chép về làm báo cáo nhé!

Nghe mệnh lệnh của Lâm Quang, tôi cảm động vô cùng. Vì nói thật tôi vẫn thấy sợ hãi trước những điều này.

Xem ra, đây có thể là nơi chôn xác những đứa trẻ bị bắt cóc, hoặc những bào thai bị moi ra từ bụng của những người phụ nữ kia.

Một ngọn đồi chứa đầy thi thể hài nhi.