Những ngày tiếp theo Lâm Quang dành toàn bộ thời gian để dạy chữ cho tôi. Vì có lẽ sau khi nhìn thấy bản đồ chi tiết hang động dưới lòng đất, anh chàng đã thực sự tin lời tôi rồi.
À à, hình như có bạn sẽ bảo, tôi đang lợi dụng câu chuyện của mình để tìm cách tiếp cận trai đẹp nhỉ. Ha ha, nếu bạn nghĩ thế thật thì bạn đúng là tri kỉ của tôi rồi đấy. Vì đúng vậy nha. Cơ hội là do mình tạo ra mà. "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", tôi không tin, tôi không đốt được đống rơm Lâm Quang này nha...
Căn nhà riêng của Lâm Quang không rộng lắm, nhưng khá khang trang. Nếu so với một gia đình thời hiện đại thì nó được tính như một biệt thự nhỏ nằm trong hẻm. Còn so với thời này thì chỉ được xem là ở mức trung bình thôi.
Số người làm trong nhà cũng không nhiều lắm, có thể nói, tất cả đều là tâm phúc của Lâm Quang. Trong đó, Lâm Phúc được xem là quản gia của căn nhà này. Lâm Phúc chỉ đi theo và nghe duy nhất lời của Lâm Quang mà thôi.
Tôi từng gặp Lâm Phúc một vài lần. Đó là một người đàn ông tráng kiện và trông có phần bí ẩn. Ông ta rất ít nói. Khuôn mặt gần năm mươi, nước da ngâm đen. Đôi mắt sắc và có phần âm trầm. Có điều giọng nói hơi nhẹ. Không phù hợp với dáng vẻ lắm.
Tuy nhiên, theo cảm nhận của tôi, Lâm Phúc có vẻ là một cao thủ nha. Tôi tuy không có khả năng nhận biết mức độ của từng loại cao thủ, nhưng đánh giá một người biết võ công hay không thì vẫn có mắt nhìn. Và Lâm Phúc là một người biết võ, hơn nữa võ công không tệ. Chậc. Cũng may ông ta cùng phe, nếu không chỉ bằng một bàn tay cũng đủ bóp chết tôi rồi. Ây..
"Nhưng vì sao một cao thủ thế này lại để xảy ra vụ án nhà Lâm gia?"
Tôi từng mang thắc mắc này hỏi Lâm Quang, và được anh chàng thật thà giải đáp.
Lâm Phúc là người hầu theo Lâm Quang từ nhỏ và hầu như chỉ làm việc chăm sóc Lâm Quang, ngoài ra thì không tham gia bất cứ việc gì của Lâm phủ.
Sau này Lâm Quang lớn, lập nghiệp có được nơi ở riêng thì Lâm Phúc cũng đi theo trở thành quản gia cho Lâm Quang và cũng ít khi chở về Lâm phủ.
Từ nhỏ, Lâm Quang đã thân thiết với Lâm Phúc nhiều hơn cả cha mẹ ruột. Vì Lâm viên ngoại khá là bận rộn, nên mọi việc chăm sóc Lâm Quang đều gửi nhờ Lâm Phúc. Còn phu nhân vì sức khoẻ yếu, hơn nữa còn dành thời gian chăm sóc Lâm phủ và Lâm Nhi - cô con gái nhỏ duy nhất của Lâm gia, nên cũng có phần lơ là với người con trai lớn. Cho nên, có thể nói tình cảm của Lâm Quang và Lâm Phúc khá là đặc biệt.
Lâm Phúc được xem như vừa là cha nuôi, vừa là nửa sư phụ của Lâm Quang. Vì một phần võ công của Lâm Quang là do Lâm Phúc dạy.
Có lẽ Lâm Phúc đã nhận ra tôi từ lâu. Nhưng vì những nguyên nhân khác nhau nên ông không ý kiến gì cả.
Thế là, ngày ngày tôi quấn lấy Lâm Quang học chữ. Và tất nhiên với trí nhớ ưu việt của một người đến từ hiện đại, tôi đã hoàn toàn chinh phục được thầy giáo Lâm Quang. Khoảng cách của chúng tôi hình như càng ngày càng gần rồi nha!