Hoa Hồng Đỏ Có Gai00p

Chương 12: Vị khách đặc biệt

Năm chàng trai áo xanh cũng không ngồi lâu, sau khi uống trà và dùng bữa xong, họ cũng rời đi. Những chiếc viền áo đủ màu thực sự nổi bật trên nền áo xanh, nên nhìn khá thích mắt.

Nghĩ đến câu nói của anh chàng nhị sư huynh ban nãy, tôi rất muốn bật cười.

"Đừng để bị lộ nha".

Ha ha...Thật thú vị!

Vì ngay cả một kẻ tay mơ như tôi thấy trang phục của họ cũng đoán được là người theo đạo huống hồ dân trong nghề. Hi vọng họ sẽ thuận buồm xuôi gió. Vì tôi vẫn còn muốn nghe diễn biến câu chuyện này nha.

Hấp dẫn quá đi à!

A Hoa thấy tôi nhìn đội ngũ năm chàng trai lắc đầu cười cười nên cũng tò mò nhìn sang. Nhưng vẫn không phát hiện gì lạ bèn tiếp tục nghiêng người uống trà.

- Tiểu thư ơi, hình như mình chọn chỗ sai rồi! Chỗ này tuy có thể ngắm được cảnh đẹp nhưng không hóng chuyện được áh. Ở đây bàn cách xa nhau quá, em muốn nghe lén, cũng chả nghe được gì. Ài!...

A Hoa vừa nâng cốc trà vừa tiếc nuối khôn nguôi. Tôi cười cười vỗ vai trấn an cô bé.

Ha ha... Nếu em biết được tiểu thư của em không những nghe được mà còn nghe không xót một chữ nào thì sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ? Em sẽ gọi tôi là cao thủ hay quái vật?

Từ sau lần trước vô tình phát hiện mình có thể nghe được âm thanh và ngửi được mùi máu tươi của vụ án nhà Lâm viên ngoại, tôi cũng tự nhiên biết được cái giới hạn gọi là "siêu năng lực" của bản thân.

Hoá ra tôi chỉ nghe được âm thanh và ngửi phân biệt được mùi vị trong khoảng cách ba trăm mét trở lại, trong điều kiện bình thường. Nếu yên tĩnh, tôi có thể nghe xa hơn năm trăm mét. Trường hợp nhiều tạp âm hoặc nhiều mùi thì giới hạn sẽ bị thu nhỏ lại thành vài chục mét.

Ví dụ như bây giờ, tôi chỉ nghe được cuộc nói chuyện ở hai tầng lầu quán trà nơi tôi ngồi, chứ không tài nào nghe được cuộc đối thoại của đôi nam nữ ở cái đình giữa hồ kia cả.

Tiếc ghê!

------------------------

Thêm một đợt khách mới vào quán. Lần này là một nhóm ba người, trông như công tử quyền quý. Trong đó có một anh chàng đi giữa có khí chất khá khác biệt. Tuổi tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu, mắt sắc, mày ngài, gương mặt hào hoa. Trang phục áo lụa tím, ở giữa thêu hình đại bàng sải cánh. Hai người hai bên có phần lớn, độ tuổi cũng ngoài hai mươi tám, thân hình cân đối, nghiêm nghị. Nhìn có nét giống võ tướng.

Họ bước nhanh về phía tiệm trà và sải bước vào lầu hai, ngồi ngay chỗ năm vị đạo sư vừa rời đi kia.

Lần này, tầm mắt của người áo tím nọ hướng thẳng về phía chúng tôi giống như đang dò xét. Tôi giả vờ lơ đễnh liếc mắt nhìn đường phố. A Hoa thì chỉ nhìn phớt ngang rồi cuối đầu ăn bánh, uống trà. Tố chất giả vờ của cô bé này cũng good nha. Dân hóng chuyện phải là như thế chứ!

Hai chàng vệ sĩ thì thôi khỏi nói, chả quan tâm ai, trà mình mình uống, ghế mình mình ngồi. Không ai đυ.ng đến tiểu thư thì mình nhàn nhã uống trà, cắn hạt dưa. Cuộc đời quá đẹp luôn.

Sao khi thấy cái tổ hợp khách nhân kì cục là chúng tôi cũng không tạo thành uy hϊếp gì. Bọn người áo tím cũng buông bỏ cảnh giác, nhàn nhã thưởng trà.

Sau vài đợt trà, một trong số họ cuối cùng cũng lên tiếng.

- Các Khanh thấy thế nào?

- Cuộc sống người dân ở đây xem chừng cũng thái bình. Về cơ bản thần chưa phát hiện điểm gì khác lạ.

- Còn Lục khanh thấy sao?

- Bẩm thái tử, nếu có điểm nghi hoặc thì chính là bản thân nhà của Lâm viên ngoại và Lâm Quang. Đặc biệt là Lâm Quang. Hắn quá bí ẩn. Nếu thần nhớ không lầm thì trước đây Lâm Quang đã từng đỗ đầu kì thi Hội, nhưng lại không tiến đến kinh thành tham gia tiếp khoá thi tam cấp, mà bỏ dở giữa chừng về quê sống ẩn dật. Trong chuyện này ắt có vấn đề!

- uhm. Nói như Khanh vậy xem ra đây chỉ là việc trả thù cá nhân chứ không hề có tính chất lan rộng thành vụ án nguy hại khác.

- Bẩm thái tử, thần nghĩ vậy.

- uhm. Vậy được rồi, nếu sự việc không quá nghiêm trọng thì ngày mai, chúng ta ghé qua thăm lão tướng quân. Ngày kia sẽ xuất phát về cung báo cáo.

- Dạ. Thái tử!

---------------

Ồ, một vị khách đặc biệt đã xuất hiện, mà ngày mai lại còn có ý định ghé nhà tôi. Thú vị rồi đây!