Hoa Hồng Đỏ Có Gai00p

Chương 11: Đạo quán Thanh Hoa

- Nhị sư huynh, huynh nói thật cho tụi đệ biết, lần này sư phụ lệnh cho năm huynh đệ đến huyện Bình Châu này rốt cuộc là sao? Đâu phải chỉ vì mua hàng chứ? - người thanh niên áo xanh có thắt lưng đen khẽ hỏi.

- Suỵt, ý của sư phụ bảo sao thì các đệ nghe hiểu vậy đi. - người thanh niên áo xanh viền vàng lên tiếng.

- Nhưng cũng đâu thể mơ mơ hồ hồ mà chạy từ núi Thanh Hoa xa xôi đến đây chứ. - người thanh niên áo xanh viền đỏ tiếp lời.

- Đúng vậy, nhị sư huynh. Muốn mua vải lụa thì ngay tại địa phương của chúng ta cũng có mà. Cái cớ này ngay cả đệ cũng khó tin. - Cậu thanh niên áo xanh viền trắng lên tiếng.

- Thực sự không phải vì vụ án của nhà Lâm viên ngoại chứ? - cậu thanh niên áo xanh viền tím đặt câu hỏi.

- Uhm, nếu các đệ có sức tò mò thì ra sức điều tra, kiếm thêm thông tin và chứng cứ đi. - Nhị sư huynh nói.

- Ài, nếu sư phụ biết được chỉ vì một phút sơ sẩy mà chúng ta bỏ lỡ để hung thủ gây hoạ như vầy thì có mười cái mạng cũng không đủ cho Người đánh nữa. Các đệ hiểu không? - Nhị sư huynh tiếp tục rầu rĩ.

- Nhưng lỗi đâu phải do chúng ta chứ, sư phụ chỉ bảo chúng ta tới đây hỗ trợ để tránh tai hoạ xảy ra. Nhưng không hề nói là hoạ gì và cụ thể xảy ra ở đâu mà. - Người thắt lưng đen than thở.

- Đúng vậy, vì thực ra sư phụ cũng không biết chính xác là hoạ gì? Người xem thiên văn thấy xuất hiện một luồng ánh sáng đen và vàng cùng hướng về một nơi. Ắt có điềm báo tai hoạ và phúc tinh. Nhưng chúng ta đã đi qua nhiều địa phương, chỉ có nơi này vừa đặt chân vô ngày hôm trước là hôm sau có án mạng. Chỗ này ắt hẳn là nơi sư phụ muốn nói. Đấy, các đệ tự nghĩ mà làm. Ta đang rất đau đầu đây. Vì dù sao đây cũng là án mạng, mà còn là thảm án. - Nhị sư huynh tiếp tục ôm mặt thở dài.

- Nhưng rốt cuộc đó là vụ án do người hay ma gây ra, chúng ta còn chưa rõ mà. Làm sao can dự được. - Thanh niên viền tím lên tiếng.

- Đúng vậy, ngũ sư đệ nói phải đấy nhị ca. Thanh Hoa phái của chúng ta chỉ tiếp nhận án có liên quan đến hồn ma gây ra thôi. Nếu là do con người làm chúng ta không can thiệp được đâu. - Thanh niên viền trắng giải bày.

- Vì vậy chúng ta mới đi điều tra. Các đệ uống trà, dùng bữa đi. Xong, chúng ta sẽ tản ra, hai người thành một nhóm, tìm hiểu thêm thông tin. Hai canh giờ sau tập họp tại cổng nhà người bị hại gặp ta. - Nhị sư huynh ra lệnh.

- Huynh một mình vào điều tra không sao chứ? Hãy đợi tụi đệ cùng đi đi. - Người thanh niên áo xanh viền đỏ cất tiếng.

- Không sao cả, nhiều người dễ gây chú ý. Các đệ hành động cẩn thận, tránh để lộ bản thân. - Nhị sư huynh dặn dò.

- Chúng đệ biết rồi, nhị ca yên tâm.

__________

Ố, tôi nghe được gì thế này? Thú vị nha! Lại còn là đạo phái Thanh Hoa trừ ma nữa chứ!

Tôi liếc mắt đánh giá năm người thanh niên ngồi quây quần cách đó không xa.

Do góc nhìn nên tôi không thấy rõ mặt của từng người. Hơn nữa họ chụm đầu vào nhau thì thầm trò chuyện nên tôi càng không thấy được nét mặt của họ. Chỉ có thể phân biệt sự khác nhau qua lớp viền trên áo.

Anh chàng có lớp áo viền vàng kia hẳn là nhị sư huynh, người có tiếng nói nhất trong nhóm. Còn những người còn lại hẳn là từ tam ca trở xuống.

Nhưng cụ thể ai là tam ca, tứ ca, ngũ ca, lục ca thì tôi cũng không phân biệt rõ lắm. Do họ không nói cụ thể nên tôi cũng không có ý định tìm hiểu.

............

Cách sắp xếp bàn ghế ở tiệm trà này khá là tinh tế. Vừa thoáng mát, vừa đảm bảo sự riêng tư, nên mỗi bàn cách nhau từ hai đến ba mét. Nếu khách nhân không nói chuyện lớn tiếng thì căn bản những bàn còn lại sẽ không thể nào nghe được chuyện riêng của họ.

Tôi và A Hoa ngồi gần cuối dãy lầu, bàn cách chúng tôi gần nhất đương nhiên là hai anh chàng vệ sĩ của cha tôi. Còn bàn của năm người thanh niên kia thì cách chúng tôi cũng gần chín đến mười mét.

Vì thế, dù tôi có cố ý liếc ngang, liếc dọc, họ cũng chẳng để ý đến tôi.

Có ai ngờ ở đây có kẻ biếи ŧɦái nhiều chuyện thích nghe lén, lại còn có thể nghe được cuộc nói chuyện của người khác gần chục mét kia chứ...!

Năm anh chàng kia không biết, những khách nhân xung quanh cũng không ai biết... Vì trong mắt họ, chúng tôi chỉ là những chàng thiếu niên áo vải bình thường thích uống trà, ngắm phố, thưởng cảnh mà thôi...